Giữa tháng 6, trời nóng như đổ lửa.
Hôm nay cũng là một ngày rực nắng. Đứng từ trong tán cây nhìn ra bên ngoài có thể thấy từng làn hơi nước bốc lên mờ ảo, vạn vật không khác gì đang trong một lò hấp thiên nhiên khổng lồ đem đến cảm giác vô cùng khó chịu.
Tuyến đường bê tông xã Đông Khánh thì càng giống như một dải lụa trắng phản chiếu ánh sáng mặt trời. Dẫu lợi ích của nó là không thể phủ nhận nhưng vào những khi nắng nóng như thế này, người ta lại ước có thể tạm thời hóa thành đường đất trước kia để giảm bớt bỏng rát khi có việc đi lại.
Nền nhiệt độ cao vào ban trưa đã buộc tất cả già trẻ lớn bé đều phải trốn trong nhà hoặc tìm tới nơi râm mát. Những tưởng sẽ không có ai dại dột đâm đầu chạy ra chịu khổ giữa cái tiết trời khủng bố như thế này thì bất ngờ, từ đầu làng, một bóng người thấp bé với những bước đi liêu xiêu xuất hiện.
“Anh Cường, xem kìa. Không biết tội nợ cuộc đời thế nào mà tự hành xác thế kia?”
Cường đang cùng đám chiến hữu cởi trần hóng gió dưới tán cây, nghe Liêm nói liền nhìn theo hướng tay hắn.
Cứ việc khoảng cách cũng không phải gần thế nhưng thị lực cả bọn đều tốt, Cường lập tức nhận ra dưới cái nắng chang chang là một cô bé bộ dáng có phần nhếch nhác, đầu tóc rối bù, quần áo lấm lem đang bước đi trên nền bê tông bỏng rát.
“Con nhỏ này có phải điên rồi không? Nó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-gian-thuong/1927517/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.