Chương trước
Chương sau
Hơn nửa tiếng sau, Lưu Toàn vội vội vàng vàng chạy đến. Ban đầu, nghe được tin tức từ đám nhân viên, ông ta cũng chỉ nghĩ rằng đây là một cuộc kiểm tra thường niên, không có việc gì quan trọng. Nhưng khi phát hiện ra cả tòa nhà lúc này đều bị phong tỏa, người quản lý của các văn phòng đã được cho thuê đang không ngừng gọi điện thoại đến thúc giục. Đến lúc này Lưu Toàn mới tá hỏa phát hiện ra chuyện này cũng không phải giống như những gì ông ta nghĩ.

Thế nên, bộ dáng của Lưu Toàn lúc này thật sự rất hốt hoảng. Ông ta cũng không biết rõ mình đã đắc tội với ai, vì sao lại phô trương thanh thế như vậy?

Nhưng khi chạy đến văn phòng làm việc của Châu Ngọc Ánh, nhìn thấy cô đang cùng với Lý Nhã Kỳ và đội trưởng Long ngồi uống cà phê, nói chuyện vui vẻ với nhau, sắc mặt của Lưu Toàn không khỏi lúc xanh lúc đỏ.

“Đội trưởng Long, anh làm như vậy là có ý gì? Công ty của tôi vẫn luôn làm ăn hợp pháp, mỗi năm đều đóng thuế cho các anh vô cùng đầy đủ. Hiện tại, anh đột nhiên dẫn người tới, nói niêm phong liền niêm phong. Anh có thể cho tôi một lời giải thích rõ ràng được không?”

Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng Lưu Toàn cũng không dám làm ra hành vi quá khích. Ngược lại, thần sắc của ông ta vô cùng nghiêm túc, nhìn về phía đội trưởng Long, hy vọng đối phương có thể cho ông ta một lơi giải thích rõ ràng.

Nhưng mà, vẻ mặt của đội trưởng Long lại tỏ ra vô cùng dửng dưng, cũng không thèm để ý gì đến lời nói của Lưu Toàn. Ánh mắt của anh ta nhìn về phía Châu Ngọc Ánh, mang theo mấy phần nịnh nọt.

“Chị dâu, chị nhìn xem nơi này có được hay không? Đây là một tòa địa ốc văn phòng mới xây, hiện tại mặc dù vẫn còn chưa có chính thức đưa vào hoạt động. Nhưng nếu như chị đồng ý, tôi có thể liên hệ với chủ của tòa nhà, để riêng cho chị một tầng làm việc. Về phần giá cả chị có thể hoàn toàn yên tâm, chủ của tòa nhà này là một ngươi quen của tôi. Hơn nữa, người này cũng rất dễ nói chuyện, tuyệt đối là có thể để cho chị hài lòng.”

Lúc nói ra những lời này, trên mặt của đội trưởng Long tràn đầy vẻ tự tin, để cho Lưu Toàn đứng ở một bên, rốt cuộc cũng nhịn không được, tức giận quát lên.

“Trịnh Vân Long, cậu làm như vậy là có ý gì? Cậu đừng cho rằng chú cậu là chủ tịch thành phố, thì cậu liền muốn làm gì liền làm!”

Nghe Lưu Toàn gào thét, đội trưởng Long không khỏi đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai của mình. Sau đó, ánh mắt của anh ta hơi có một chút kinh ngạc, nhìn về phía Lưu Toàn.



“Ồ, giám đốc Lưu, sao ông lại ở đây? Tôi đang định cho người đi đến tìm ông không nghĩ đến ông lại chạy đến chỗ này. Vậy thì sẵn tiện tôi cũng muốn nhắc nhở với ông một chút, tòa nhà này của ông cần phải bảo trì lại mới được. Nếu không, lần sau người của tôi lại đến kiểm tra, các ông còn không bổ sung đầy đủ, vậy thì tôi chỉ có thể trình lên phía trên, để cho công ty của ông tạm thời ngừng lại hoạt động. Đợi đến khi nào bổ sung hoàn tất thì có thể tiếp tục kinh doanh!”

“Cậu…”

Nghe đội trưởng Long nói ra lời này, sắc mặt của Lưu Toàn từ đỏ bừng liền trở nên trắng bên. Ngay sau đó, đội trưởng Long còn đệm thêm một câu.

“À, tôi còn nghe nói, công ty địa ốc gì đó của giám đốc Lưu, dạo gần đây có liên quan đến một nhóm anh chị ở trong thành phố. Không biết, việc này là có thật không?”

“Cậu nghe ai nói? Chuyện này tuyệt đối là không có! Công ty của tôi không hề liên quan gì đến đám xã hội đen như cậu nói.”

Lưu Toàn lúc này thật sự là rất hoảng, chỉ có thể cấp tốc lên tiếng giải thích.

“Ồ, thật vậy sao? Như vậy mấy lời đồn kia đều là bịa đặt!”

“Tự nhiên là thật! Nếu như cậu không tin, tôi có thể để cho ngươi đem chứng từ đến cho cậu kiểm tra!”

Lần này, Lưu Toàn chỉ có thể cắn răng nói ra. Hắn biết rõ, một khi để cho Trương Vân Long nắm bắt được tay cầm của mình, thì chuyện này tuyệt đối không có kết quả tốt lành gì. Huống hồ, đối phương cũng không phải là một ngươi dễ trêu.

Nghe Lưu Toàn khẳng định như vậy, lúc này đội trưởng Long cũng không có tiếp tục nói thêm lời nào. Ngược lại, ánh mắt của anh ta, nhìn về phía Châu Ngọc Ánh, giống như đang chờ đợi ý kiến của cô.

“Chị dâu, chỉ cảm thấy việc này như thế nào?”

Châu Ngọc Ánh cũng không biết đội trưởng Long hỏi như vậy là có ý gì. Chỉ có điều, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, dường như bên phía cảnh sát đều đang giúp cô, chuyện này để cho Châu Ngọc Ánh cảm giác vô cùng quái dị.

Hơn nữa, từ đầu đến cuối đội trưởng Long đều luôn miệng gọi cô là chị dâu, thật sự để cho cô cũng không biết phải đáp lại đối phương như thế nào cho phải.

“Trời ạ, đội trưởng Long, anh thật sự quen với ông chủ của tòa nhà này thật sao?”

Thế nhưng, đang đứng ở một bên, vẻ mặt của Lý Nhã Kỳ đột nhiên tỏ ra vô cùng kích động, để cho mấy người còn lại đều không khỏi kinh ngạc, di chuyển ánh mắt nhìn về phía cô.



“Khụ khụ…”

Cùng một lúc bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, trên khuôn mặt của Lý Nhã Kỳ hơi thoáng có chút đỏ bưng. Nhưng lúc này, cô cũng vội vàng lên tiếng giải thích.

“Thật ra, tôi có biết một chút ít về lai lịch của người chủ sở hữu tòa nhà này. Đây là một nhân vật vô cùng lợi hại. Ngay năm đầu tiên của đại học, anh ta đã tự mình thành lập một công ty riêng. Sau ba năm kinh doanh, từ một công ty chỉ có vốn đầu tư không đến một trăm triệu đồng, công ty của anh ta đã nhanh chóng thu được doanh số lên đến trăm tỷ. Vâng, chính là trăm tỷ, mọi người tuyệt đối là không hề nghe nhầm đâu. Hơn nữa, tôi còn nghe nói, xuất thân của người này không phải đặc biệt gì, chỉ là một sinh viên hết sức bình thương, có cha mẹ làm công nhân ở trong nhà máy. Có thể nói, đây là một nhân vật truyền kỳ ở trong giới kinh doanh của thành phố. Đáng tiếc, vào năm năm trước, không biết vì nguyên nhân nào đó, người này đã hoàn toàn biến mất, không còn xuất hiện ở Tân Hải này nữa. Nếu như có cơ hội gặp mặt được anh ấy, tôi nhất định sẽ xin nhờ anh ấy chỉ giáo!”

Vừa nói, trên khuôn mặt của Lý Nhã Kỳ vừa mang theo mấy phần ngưỡng mộ.

Trong khi đó, tâm tình của Châu Ngọc Ánh tỏ ra vô cùng phức tạp, cũng không ai biết cô đang nghĩ đến điều gì.

Tất nhiên, đội trưởng Long lúc này cũng hơi hơi nhếch môi lên khẽ cười. Mặc dù trong lòng của anh ta cũng có mấy phần kinh ngạc, vì chuyện này trước đây anh ta cũng chưa từng nghe đội trưởng nhắc qua.

Chỉ có Lưu Toàn là cảm thấy vô cùng ghen ghét, khó chịu. Trước đây ông ta cũng từng nghe nhắc đến nhân vật này, thậm chí khi đó ông ta cũng có một chút cảm giác hâm mộ. Thế nhưng, kể từ khi người này hoàn toàn biến mất ở trên thương trường Tân Hải. Hơn nữa, lúc này giá trị bản thân của ông ta cũng so với đối phương trước đó không kém, tất nhiên ông ta cũng sinh ra cảm giác ưu việt, trong lòng cho rằng người này cũng chỉ là được tuyên truyền quá mức mà thôi.

Đối với biểu hiện của những người này, Lý Nhã Kỳ cũng không thèm để ý đến. Trong lòng của cô, kỳ thật rất muốn để cho đội trưởng Long giới thiệu, để cho cô có cơ hội được gặp mặt “thần tượng” của mình một lần.

Thế nên, sau khi quan sát một lúc, cô mới nháy nháy mắt nhìn về phía Châu Ngọc Ánh, muốn ra ám hiệu với đối phương.

Chỉ là, lúc này Châu Ngọc Ánh lại hơi có chút lơ đễnh, cũng không có để ý đến ám hiệu của Lý Nhã Kỳ. Thấy thế, trong lòng của Lý Nhã Kỳ không khỏi gấp.

“Giám đốc!”

Nghe được tiếng hô này của cô, lúc này Châu Ngọc Ánh mới kịp phản ứng lại. Sau đó, cô quay đầu sang, nhìn về phía đội trưởng Long cùng với Lưu Toàn.

“Nếu như vậy, hay là cứ đến đó thử một lần đi. Giám đốc Lưu, hợp đồng của chúng ta vẫn còn thời hạn một tháng. Thế nên, tôi rất hy vọng ông sẽ tuân thủ theo điều kiện của hợp đồng. Sau thời hạn một tháng, công ty của chúng tôi sẽ tự mình chuyển sang địa điểm khác.”

Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh tràn đây kiên quyết, để cho Lưu Toàn không có cách nào mở miệng ra phản bác. Nhất là, ngồi ngay bên cạnh còn có đội trưởng Long, đưa mắt nhìn đến chằm chằm.



Chính vì thế, mặc dù trong lòng có chút không được cam lòng, nhưng Lưu Toàn chỉ có thể cười gượng, vội vàng gật đầu đáp lại.

“Giám đốc Châu, xin cô hãy cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đảm bảo hứa hẹn, sẽ không làm ra bất kỳ hành vi nào gây cản trở đến hoạt động kinh doanh của các cô."

Nói xong, Lưu Toàn còn hơi liếc mắt, nhìn qua đội trưởng Long.

“Đội trưởng Long, lần này xem như do tôi sai sót. Anh có thể giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tôi lần này có được không? Tôi xin hứa, lần sau nhất định sẽ bổ sung đồ dùng phòng cháy chữa cháy đầy đủ!”

Nhìn bộ dáng của Lưu Toàn lúc này, lại nhìn đến ánh mắt của Châu Ngọc Ánh. Cuối cùng, đội trưởng Long mới đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trên bả vai của Lưu Toàn, thấp giọng nói ra.

“Hôm nay tôi tạm thời bỏ qua cho ông. Nhưng có một số việc, tôi vẫn là muốn nhắc nhở ông một chút. Hiện tại, thành phố đang tích cực tăng cường biện pháp phòng cháy chữa chạy. Thế nên, thứ gì cần phải bổ sung, thì ông nhất định phải dùng thời gian nhanh nhất bổ sung. Hơn nữa, có một số người, tốt nhất là ông đừng có bao giờ đắc tội. Nếu không, hậu quả thật sự sẽ rất nghiêm trọng.”

Lúc nói ra những lời cuối cùng, âm thanh của đội trưởng Long hạ đến rất thấp, chỉ vừa đủ để cho hai người bọn họ nghe được.

Mà nghe được những lời này, thân hình mập mạp của Lưu Toàn không khỏi khẽ run một cái. Đến cuối cùng, ông ta chỉ có thể gật đầu lia lịa đáp lại.

“Vâng vâng, tôi nhất định sẽ tuân thủ theo những gì anh đã dặn dò!”

Đồng thời, trên trán của Lưu Toàn lúc này cũng chảy xuống từng giọt mồ hôi nặng nề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.