Diệp Bạch lại chợt nhận ra gì đó.
Khoan đã, đồ của tên Viêm Từ Phong, cũng chỉ là đồng phục dành cho những tên tạp dịch, nếu để tiểu tử này mặc đồ ấy, khả năng cao, đám người của Lục gia, sẽ phát hiện ra, vì dù sao, đồ này, muốn có cũng không khó, chỉ cần giết một tên tạp dịch của Viêm gia, rồi lấy đồ từ người tên đó, với trí thông minh, của Lục gia, chắc chắn, sẽ không dễ dàng bị lừa, chỉ đành, cho tiểu tử này, mặc đồ của tên Viêm Mặc vậy.
Diệp Bạch nhìn sang Trương Khai, rồi lên tiếng nói.
"Được rồi, đầu tiên, cứ gây hiểu lầm, cho Lục gia và Viêm gia, rồi cho bọn chúng đánh nhau, nhân lúc đó, ta vào mà hưởng lợi."
Trương Khai nghe xong, vẻ mặt có chút căng thẳng mà đáp.
"Tiểu tử, ngươi nhìn ta hiện tại xem, mắt cũng chưa hồi phục, thì sao mà đánh nhau, với lại rút lui nổi a?"
Diệp Bạch bật cười, rồi nói.
"Ngươi yên tâm đi, ta đã tính cả rồi, ngươi tuy chỉ còn lại một huyết hắc nhãn, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng không sao, chỉ cần làm theo lời ta, ngươi sẽ có được thần nhãn."
Trương Khai thở dài một hơi, rồi lên tiếng đáp.
"Muốn có thần nhãn, đâu phải cứ nói là có, ngươi tốt nhất, nên nói thật đi."
Diệp Bạch nghe xong, bật cười thành tiếng.
"Lục Khải hắn ta, có phải nhốt trong huyết hắc nhãn không?"
Trương Khai nghe xong, có chút thắc mắc hỏi lại.
"Sao ngươi biết a?"
"Ngươi không cần biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-ac-ma/3385412/chuong-90.html