Diệp Bạch bình thản nằm trên ghế, bỗng lúc này, âm bản nguyên từ trên vai hắn, cất tiếng hỏi.
"Diệp đế, ngươi vẫn còn là phàm nhân, sao hơn vài chục ngày, ngươi không ăn, không uống, mà vẫn sống được a?"
Diệp Bạch nghe xong câu hỏi, chậm rãi trả lời.
"Ta hấp thu năng lượng từ vũ trụ, không chỉ giúp tu luyện, mà còn thay thế cho thức ăn, thức uống, nên ta cũng không cần phải ăn uống, như bao kẻ khác."
Diệp Bạch ngồi dậy, nhìn xung quang một vòng, sau khi đã chắc chắn, không có ai liền lên tiếng.
"Các ngươi canh gác cho ta, thấy ai đến đây, thì mau chóng nói cho ta biết."
Năng lượng ở đây, quả thật rất dồi dào, ta cảm nhận được sự dày đặc của nó, tu luyện ở đây, phải nhanh gấp bảy, tám lần bình thường.
Diệp Bạch không khỏi thầm cảm thán.
Ngay lúc đó, từ xa, bỗng có người đi lại, âm bản nguyên liền lên tiếng.
"Diệp đế có người."
Diệp Bạch nghe xong, dừng việc tu luyện lại, mở mắt ra, phía trước có một tên nam nhân đang đi đến, tóc xanh ngắn, trên người mặc một bộ y phục màu trắng, cũ kĩ.
Diệp Bạch nhìn nam nhân đó một lượt, rồi suy nghĩ.
Tên này, có lẽ chỉ là tạp dịch, không có chút tu vi.
Tên đó đến gần hơn, thấy Diệp Bạch, cậu định hét lên, nhưng lại bị Diệp Bạch, dùng một tay bịt miệng lại.
Diệp Bạch nhìn khuôn mặt của nam nhân đó, cảm thấy có chút quen thuộc, liền lên tiếng hỏi.
"Ngươi tên gì?"
Diệp Bạch buông tay ra, cho người trước mặt nói, cậu ta thở hổn hển, rồi nhanh chóng trả lời.
"T.. ta tên Viêm Dạ."
Diệp Bạch nghe thấy cái tên này, liền khựng lại.
Viêm Dạ? Hắn có lẽ là tên này là tạp dịch ở Viêm gia, không chút tu vi, một lần tình cờ, tìm được kỳ trân dị bảo, có chứa tàn hồn của một bán thần, từ đó mà bước chân vào, con đường tu luyện.
Diệp Bạch nghĩ xong, liền cất tiếng.
"Ngươi có muốn theo ta, lật đổ Viêm gia không a?"
Viêm Dạ đang chần chừ, thì một tàn hồn xuất hiện trên vai cậu, mang hình dạng một nam nhân, với mái tóc đen dài, ông ta lên tiếng.
"Viêm Dạ tiểu tử này, tốt nhất ngươi không nên dính líu tới."
Diệp Bạch nghe xong, đưa mặt nhìn xung quanh cậu, rồi lên tiếng nói tiếp.
"Tôn Hàn, hãy để tiểu tử này tự quyết định, ngươi đừng nhúng tay vào."
Diệp Bạch nói xong, khiến ông ta có chút bất ngờ.
Vậy mà có thể biết đến sự tồn tại của ta a?
Nghĩ xong, ông ta phát ra một luồng uy áp cực lớn, nhưng âm bản nguyên, và dương bản nguyên, đã kịp bao bọc cơ thể Diệp Bạch, nên hắn vẫn không một chút vết thương.
Diệp Bạch bình thản cười nói.
"Tinh thần lực, bát chuyển có khác, nhưng bây giờ, ông cũng chỉ còn, là một tàn hồn, nếu không nghe lời, ta hoàn toàn, có thể giết ông đó."
Nghe vậy, Tôn Hàn liền hiện hình ra, bật cười đáp lại.
Diệp Bạch lộ ra nụ cười trên mặt, dang hai tay ra.
"Ta thì không thể, nhưng tiểu bạch thì có thể."
Vừa nói xong, tiểu bạch từ trên vai Diệp Bạch, nhảy xuống, cô đưa tay lên lau miệng.
"Đã lâu rồi, ta chưa thấy linh hồn nào ngon như vậy."
Hai mắt cô phát sáng, phóng đến chỗ Tôn Hàn, dùng hàm răng sắc nhọn, cạp một cái thật mạnh, tuy Tôn Hàn đã kịp né, nhưng vẫn mất đi một ít linh hồn, ông ta có chút không tin, mà cất tiếng nói.
"Sao lại có thể chứ."
Diệp Bạch vẫn giữ sắc mặt cũ, đáp lại.
"Được rồi, một là theo ta, hai là chết, chọn đi."
Tôn Lập vừa muốn chọn cái thứ hai, thì tiểu bạch đã lao đến, chuẩn bị ăn trọn ông ta, không còn cách nào, Tôn Hàn liền lên tiếng.
"Ta chọn cái thứ nhất."
Nghe vậy, Diệp Bạch nhanh như cắt, xuất hiện trước mặt ông ta, dùng một tay bắt lấy tiểu bạch.
"Tiểu bạch dừng được rồi, lần sau ta cho ngươi ăn, thứ ngon hơn."
Tôn Hàn liền lên tiếng.
"Ta sẽ theo ngươi, nhưng với điều kiện, ngươi phải dẫn theo tiểu tử này, và không được làm hại nó."
Diệp Bạch nhìn sang Viêm Dạ.
Tiểu tử này, vẫn còn có thể lợi dụng, giữ lại cũng không sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]