Diệp Bạch kiếm vác trên vai, un dung bước đi, lúc trước vừa đi vừa xem bản đồ, nên còn biết vị trí của bản thân, còn bây giờ hoàn toàn lạc đường.
Tuy dùng ngự kiếm phi hành, sẽ nhanh hơn nhưng Diệp Bạch, muốn đi bộ để xem xung quanh, lỡ tìm được món đồ nào tốt thì sao a?
* * *
Có một người dân đi qua, thấy khung cảnh trước mặt, hoảng sợ đến mức ngã ngửa, nói không thành tiến.
"M.. mọi người, mau lại đây."
Sau tiếng nói đó, có mấy người khác tiến lại xem, trước mặt họ là vô số xác chết, ít lắm cũng trên mười người, ở giữa còn có một chiếc hố to, màu nhuộm đầy mặt đất, vẫn còn chưa khô, mà chảy loang ra.
Ai nấy thấy xong cảnh này, đều giống nhau, hoảng sợ vô cùng, sau một lúc mới có người lên tiếng.
"B.. báo quan, chúng ta mau báo quan."
Sau đó, cũng có mấy người khác lên tiếng.
"Đúng, đúng, chúng ta mau báo quan."
Sau đó, đám người cùng nhau chạy đi, tìm đến chỗ quan.
Đến nơi, họ bị chặn lại bởi hai người lính.
"Các ngươi tìm quan có chuyện gì?"
Một người đi lên, lấy bình tĩnh nói.
"Chúng tôi vừa thấy một vụ thảm sát, muốn trình lên quan."
Người lính kia nghe xong, nhanh chóng đáp lại.
"Được rồi, để ta trình lên quan."
Nói xong, liền chạy vào trong.
Một lúc sau, cùng với một người đàn ông đi ra, dáng người cao ráo, khí chất ngút trời, ông ấy là Huỳnh đại nhân, cũng là quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-ac-ma/3360368/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.