Một rồi hai, ba canh giờ trôi qua, bên ngoài cũng không còn động tĩnh gì, Cơ Chính đi đến bên cánh cửa, hé mở nó ra rồi nhìn ra bên ngoài, yêu thú cũng đã rời đi, giờ không còn mối nguy hiểm nào nữa, Cơ Chính đóng lại cánh cửa rồi xoay sang Tiêu Cảnh.
"Tiêu huynh, chúng ta an toàn rồi."
Nghe được câu này Tiêu Cảnh liền nằm bẹp xuống, có lẽ do quá mệt mà chẳng mấy chốc đã thiếp đi, Cơ Chính nhìn ba người ngủ rồi từ trong y phục lấy ra cuốn cổ cơ mật mà Diệp Bạch đưa lúc trước, mà mở ra đọc.
Cơ Chính bỗng có chút ngạc nhiên nhìn cuốn cổ cơ mật.
Sao trang này lại bị rách a?
Cơ Chính thầm thắc mắc, tò mò trong người nổi lên, Cơ Chính đọc những chữ còn sót lại trên trang, trong đó ghi là.
Nơi mà chúng ta đang sống chỉ tựa như hạt cát giữa sa mạc, chúng ta chỉ là tồn tại nhỏ bé nằm trong ba, phần còn lại đã bị xé đi, Cơ Chính đọc xong mà đầu liên tục đặt ra câu hỏi.
Hạt cát giữa sa mạc, vậy nơi ta đang sống thực chất là gì a?
Vậy khác nào nói ta còn không bằng một hạt cát a?
Cơ Chính đóng quyển sách rồi cất lại vào trong y phục, xong nằm xuống sàn nhà, hai tay gối đầu, nhìn lên trần nhà mà không khỏi suy nghĩ về những thứ vừa đọc, nhưng rồi do quá mệt mỏi nên thiếp đi từ bao giờ không hay.
Mặt trời dần lên, ánh sáng bắt đầu chói lọi khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-ac-ma/3334096/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.