Tần Lạc ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn ngoài cửa sổ, tâm tình có chút uất ức, Hạ Toa và Tiêu Thần về nhà họ Tiêu hắn đã biết . Mặc dù hắn vẫn không muốn đối mặt với chuyện hai người sắp đính hôn , nhưng sự thật đặt ở trước mắt, hắn cái gì cũng không cải biến được.
"Cô không thể đi vào, không thể đi vào."
"Tránh ra."
Ngoài cửa ồn ào truyền vào , cắt đứt suy nghĩ của Tần Lạc , có chút không vui cau mày lại , đi tới cửa, mở cửa phòng làm việc ra , cảnh tượng trước mắt để cho hắn có chút cười khổ , mấy thư ký của hắn bụm mặt, sợ sệt nhìn Tần Di.
"Em không thể nói chuyện với mấy cô ấy sao? Xem em làm các cô ấy sợ." Tần Lạc có chút trách cứ liếc mắt nhìn Tần Di lắc đầu một cái.
"Em nói em là em của anh , ai bảo họ không tin, nói em không có hẹn trước không thể gặp ." Tần Di có chút uất ức nhìn Tần Lạc giải thích. Cô cũng không phải là cố ý muốn ra tay , biết rõ cô kiên nhẫn không tốt, vẫn cùng cô dây dưa không rõ.
"Sao em không gọi điện thoại cho anh ?" Nhìn Tần Di dáng vẻ uất ức, Tần Lạc một bộ em là ngu ngốc nhìn Tần Di chất vấn.
"Điện thoại di động bị trộm rồi, còn chưa có mua mới ." Nhìn bộ dạng Tần Lạc , Tần Di có chút tức giận, cô biết hắn gần đây tâm tình không tốt, nghĩ đến an ủi , kết quả cũng thành cô không phải . Nếu như họ không ngăn cô, có thể như vậy sao? Cô là rất bạo lực không sai, nhưng là cũng không có ra tay lung tung đi.
"Tốt lắm, tốt lắm, không tức giận, vào rồi nói. Mấy cô đi phòng tài vụ lĩnh mỗi người 5000 đồng tiền thuốc thang thôi." Tần Lạc cười nhạt, đem Tần Di mời vào trong phòng làm việc, xoay người dặn dò mấy nhân viên thứ ký còn đang đứng ở cửa phòng làm việc .
"Sao anh phải đưa tiền thuốc men , rõ ràng là bọn họ không tốt." Nhìn Tần Lạc đóng cửa, Tần Di có chút không vui lẩm bẩm.
"Em đánh người ta , còn không làm cho người ta một chút bồi thường a!" Tần Lạc thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn Tần Di, hắn thật rất hoài nghi, Tuyết Thiếu có phải bị Tần Di đánh cho ngu rồi hay không mới có thể chết tâm sập đất yêu cô?
"Được rồi, được rồi, dù sao công ty của anh , anh tự tính toán." Tần Di có chút không nhịn được nhìn Tần Lạc, hôm nay vốn là buổi sáng lúc ra cửa tâm tình của cô cũng không tệ lắm, ai biết cũng chỉ là đi siêu thị một chuyến, ví tiền, điện thoại di động, toàn bộ bị ăn trộm ăn trộm mất đi . Vốn siêu thị cách công ty Tần Lạc cũng không xa nên tính tới xem một chút, ai biết gặp phải mấy nhân viên thư ký không biết điều , thật là tức chết cô, cô đều đã nói mình là em gái Tần Lạc , ai biết bọn họ còn từng người một dùng cái loại ánh mắt đó đến xem cô. Cô không phải là hơn nửa năm không có tới công ty này sao? Về phần cần phải như vậy sao?
"Hôm nay sao lại đi có một mình ? Tuyết Thiếu không có cùng em à?" Nhìn Tần Di thở phì phò , Tần Lạc tò mò hỏi thăm, hiện tại muốn nhìn thấy hai người bọn họ đơn độc , thật sự là khó khăn .
"Hắn đang vẽ thiết kế, em biết mấy ngày nay anh tâm tình không tốt, tới đây xem anh , ai biết." Nhớ tới chuyện mới vừa rồi Tần Di liền một bụng tức giận.
"Sắp hết năm, mấy nhân viên cũ trước xin nghỉ đi về, mấy người này là thư ký mới tới, không tự nhiên biết em , hơn nữa anh cũng dặn bọn họ mấy ngày nay không có chuyện gì không nên tới phiền anh , một chút xíu chuyện nhỏ, không đến nỗi tức giận, không phải là em mất điện thoại sao ? Bây giờ anh sẽ đi mua với em ." Nhìn dáng vẻ Tần Di nản lòng, nản chí Tần Lạc đi tới bên người cô ngồi xuống, kiên nhẫn giải thích.
"Được rồi, nể mặt anh mua điện thoại cho em, em không tức giận." Tần Di đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Tần Lạc , cười có chút tặc hề hề.