Hai người ở công ty tranh cãi ầm ĩ một trận xong , Thẩm Thu Linh trực tiếp tìm được chỗ ở của La Hải , muốn chất vấn hắn rốt cuộc là muốn gì , mình cũng đã đưa tiền, hắn tại sao lại muốn đem hình đưa cho Tần Lạc, cũng muốn hỏi hắn, làm như vậy hắn được cái gì , bảo cô làm sao mà an tâm được .
"La Hải, cậu đi ra đây cho tôi ." Thẩm Thu Linh trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa đi vào, đứng ở trong phòng khách lớn tiếng la hét.
"Ầm ĩ gì thế, không thấy ông đang làm việc sao?" La Hải toàn thân chỉ bọc một cái khăn tắm, thở phì phò từ trong phòng ngủ đi ra, có chút không nhịn được nhìn Thẩm Thu Linh nói.
"Cậu, tại sao cậu lại đem hình đưa cho Tần Lạc, tôi bạc đãi cậu sao? Tôi đưa thiếu tiền cho cậu sao? Sao cậu lại lừa tôi như thế này ?" Thấy La Hải từ phòng ngủ đi ra, Thẩm Thu Linh bước nhanh tới, hướng về phía hắn , tức giận nói qua.
"Chẳng lẽ tôi lại ngu đến mức gửi cho hắn ?" Nhìn bộ dáng phẫn nộ của Thẩm Thu Linh , La Hải cũng là sững sờ, đẩy cô ra , lạnh lùng nói qua.
"Vậy là ai, ai còn biết có hình?" Trên tay tôi đều là những tấm hình giường chiếu , nếu như thật là tôi đưa cho hắn, cô cảm thấy cô bây giờ còn có thể đến chỗ tôi nổi điên sao?" La Hải đi tới một bên trên ghế sa lon ngồi xuống, nhìn Thẩm Thu Linh còn ngồi sững sờ trên đất hỏi ngược lại.
"Tôi mặc kệ có phải là cậu làm hay không, hiện tại Tần Lạc biết chuyện của tôi và cậu rồi, cậu lập tức biến mất khỏi thành phố này cho tôi , vĩnh viễn không nên xuất hiện ở trước mặt của tôi." Bị La Hải hỏi lại như vậy , Thẩm Thu Linh nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, nếu sự thật là như vậy , như vậy ai là người gửi hình cho Tần Lạc đây? Chẳng lẽ nói sớm đã có người theo dõi cô sao?
"Cô muốn nổi điên chính cô nổi điên đi, tôi không muốn cùng cô , tôi ở nơi này thật tốt làm sao phải đi?" La Hải nhíu mày một cái, có chút chán ghét nhìn Thẩm Thu Linh, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói, trước kia hắn không có tiền, chỉ có thể chịu cô điều khiển , hiện tại hắn trên tay nắm được nhược điểm của cô . Hắn đầu óc có bệnh mới có thể rời đi thành phố này đấy.
"Cậu không sợ Tần Lạc nói chuyện này cho ông cụ sao ?" Nhìn bộ dạng phách lối của La Hải , Thẩm Thu Linh ruột xanh mét , nhưng bây giờ hối hận thì có ích lợi gì đây? Chuyện đã xảy ra, Tần Lạc cũng đã biết.
"Cái này sẽ phải xem cô rồi, nếu như lọt đến tai ông cụ , chắc hẳn cuộc sống của cô sẽ khổ sở hơn so với tôi thôi." La Hải cầm lên bật lửa trên bàn bật một cái , vuốt vuốt , gương mặt không thèm để ý chút nào.
"Tôi không dễ chịu, cậu cũng đừng tốt hơn." Nhìn bộ dạng chơi xỏ của La Hải , Thẩm Thu Linh từ trên mặt đất đứng lên, đi tới bên cạnh hắn, thừa dịp La Hải không chú ý, kết trụ cổ của hắn.
"Mẹ kiếp , cô dám ." La Hải túm tóc Thẩm Thu Linh , nặng nề đẩy cô ra.
"" Thẩm Thu Linh bị La Hải đẩy , té ra thật là xa, bụng trực tiếp đụng phải góc tủ TV , máu tươi từ lòng bàn chân chảy xuống.
"Cậu, tôi ." Nhìn váy bị nhiễm đỏ , Thẩm Thu Linh giận dữ nhìn La Hải, tâm nhất thời lạnh, cô không ngờ tới sẽ là kết quả này, hai tháng qua cô chưa có kinh nguyệt nhưng cô vẫn cho rằng là do dạ dày không thoải mái, căn bản sẽ không nghĩ đến mình mang thai, phải biết rằng cô và Tần Lạc trừ một lần kia , bọn họ một tháng cũng chỉ có một lần duy nhất hưởng cuộc sống vợ chồng .
"Chị họ , em không phải cố ý." Nhìn vết máu trên đất , La Hải trong khoảng thời gian ngắn cũng hoảng hồn, không biết nên như thế nào cho phải.