Mạnh Dao ngồi ở trong phòng trên lầu hai , nhìn ngoài cửa sổ người đến người đi, tâm tình rất là hài lòng, mặc dù cô biết Thẩm Thu Linh hẹn cô ra ngoài tám phần lại là khuyên cô, thế nhưng ở thành phố này cô cũng chỉ có một người bạn, như vậy bị nói vài lời cũng kệ , không có gì lớn .
Mạnh Dao uống cà phê, kiên nhẫn chờ đợi, hẹn là ba giờ , hiện tại cũng chỉ là hai giờ rưỡi, cô ở khách sạn một mình cũng có chút chán nản , cho nên ra ngoài cũng tương đối sớm.
"Tới sớm thế ?" Hàn Dạ đẩy cửa phòng ra , liếc mắt nhìn Mạnh Dao, lạnh lùng nói.
"Sao lại là anh ?" Thấy Hàn Dạ sống sờ sờ đứng ở trước mặt của mình, Mạnh Dao trong lòng cả kinh, người này còn đẹp hơn so với ảnh chụp đi, chẳng lẽ đưa cho cô xem là tấm ảnh xấu nhất ? Cô một mực ồn ào không cưới không cưới, thật ra thì chủ yếu nhất không phải là bởi vì do cha mẹ của cô mà là cô căn bản không có gặp phải một người đàn ông vừa ý . Cô đồng ý đính hôn cũng là bởi vì nhìn hình cảm thấy người đàn ông này cũng tạm được.
"Là anh hẹn em , em tới thành phố S sao không nói với anh một tiếng ?" Nhìn vẻ mặt mất hồn vừa rồi của Mạnh Dao , trong lòng Hàn Dạ có tính toán khác , cố làm ra vẻ dịu dàng đi tới đối diện với cô ngồi xuống, khẽ mỉm cười nói qua.
"Em chỉ là tới xem một chút , không có ý định nói cho anh biết." Nhìn Hàn Dạ thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, Mạnh Dao có chút ngượng ngùng hạ thấp đầu xuống , không ngừng khuấy cà phê trong tay.
"Vậy em thấy anh có thích hợp không ?" Hàn Dạ nhíu mày, tà tà cười, hỏi thăm.
"Vâng , cũng không tệ lắm." Mạnh Dao vừa ngẩng đầu chống lại ánh mắt thâm thúy của Hàn Dạ , nhàn nhạt mà cười cười.
"Có phải em có chuyện gì cần nói cho anh biết không ?" Hàn Dạ bưng lên cà phê uống một hớp, dịu dàng hỏi thăm.
"Anh nói là chuyện của Linh Lan sao ? Là em làm không sai." Nghe Hàn Dạ hỏi như vậy, Mạnh Dao cũng biết chuyện đã bị phát hiện , cũng không có ý định tiếp tục giấu giếm, trực tiếp liền thừa nhận .
"Hả? Cô không biết là tôi thật sự thích trẻ con sao ?." Mặc dù trong lòng đã sớm biết được, nhưng nghe được Mạnh Dao chính miệng thừa nhận, lửa giận vẫn đè nén ở trong lòng ngày đó cũng sắp bộc phát.
"Cái này em thật sự không biết, chẳng qua em cũng có thể sinh cho anh , anh còn không biết anh may mắn tới cỡ nào đâu , em vẫn còn là con gái ." Nhìn Hàn Dạ có chút không vui , Mạnh Dao không chút kinh hoảng, chậm rãi nói xong, người đàn ông nào không thích phụ nữ còn trong trắng , huống chi cô còn là một người có giá trị , có dáng người , có gương mặt .
"Còn trinh ? Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển , bà già tám mươi tuổi có cháu rồi cũng có thể còn trinh , cô cho rằng tầng mô kia rất đáng tiền?" Hàn Dạ có chút khinh bỉ liếc mắt nhìn Mạnh Dao, nhàn nhạt nói xong . Hắn cũng sẽ không tin tưởng một người phụ nữ quanh năm ở nước ngoài sẽ còn trong trinh trắng , nhìn cách ăn mặc , phanh ngực hở chân , trong trắng ,có mà ngày ngày bị xử lý không còn sai .
"Anh, anh ." Nhìn bộ dạng lạnh nhạt như thế của Hàn Dạ , Mạnh Dao trong lòng một hồi mất mác, cô dĩ nhiên không thể nào còn là con gái . Cô nói như vậy đơn giản đúng là nghĩ đưa tới hứng thú của Hàn Dạ đối với cô , nhưng rất dễ nhận thấy cô đã đi nhầm một bước .
"Tôi thật sự vô cùng hối hận, tại sao lại muốn nói chuyện với một người như cô , quả thực là lãng phí thời gian, chẳng lẽ không ai nói cho cô biết, giả bộ ngây thơ cũng là một môn kỹ thuật sao?"Hàn Dạ lắc đầu một cái, không vui nói qua.
"Anh có ý gì, anh nói rõ cho tôi ?" Thấy Hàn Dạ đứng dậy muốn rời khỏi, Mạnh Dao bước một bước dài đứng ở trước mặt của hắn chất vấn.
"Bốp " một cái bạt tai vang lên trong phòng , Hàn Dạ một tay đẩy Mạnh Dao ra, khinh thường nói, "Cô làm cho tôi không có con ,cô cũng sẽ không có ngày tốt , trời tối đi ra cửa, nếu xảy ra chuyện gì, cũng đừng có trách tôi ."
Mạnh Dao che gò má của mình, có chút không tin nhìn bóng lưng của Hàn Dạ , cô đây coi là cái gì? Thế nhưng vì một người phụ nữ tầm thường mà đánh cô ?