Chương trước
Chương sau
Thẩm Thu Linh ra mặt, cam kết nếu như là con của Tần Lạc thì sẽ đồng ý nuôi dưỡng, hơn nữa sẽ bồi thường cho Kha Nham . Sau đó công bố ngày tổ chức đám cưới của hai người , dư luận lại lập tức vòng vo, tất cả mọi người rối rít khiển trách Kha Nham , đối với Tần Lạc lại là đồng tình, đối với Thẩm Thu Linh lại bày tỏ tán thưởng, dĩ nhiên sau lưng chuyện này tự nhiên là phải dùng tiền .Thời buổi bây giờ có tiền có thể thuê cả ma quỷ thôi , huống chi lợi ích trên hết là tòa soạn báo đấy.
"Xem đi, hôm nay dư luận lại thay đổi phải không ? Anh đã nói Thẩm Thu Linh không phải đèn đã cạn dầu thôi." Tiêu Thần tiện tay cầm một tờ báo, hướng về phía Hạ Toa nói.
" Hiệp 1 , Thẩm Thu Linh thắng , không biết Kha Nham có còn bước kế tiếp hay không ?" Hạ Toa nhìn tờ báo, lắc đầu liên tục, cô cũng không tin tưởng Kha Nham chỉ có một chút thủ đoạn như vậy.
"Trừ phi đứa bé trong bụng của cô thật sự là của Tần Lạc , nếu không, mặc kệ bao nhiêu thủ đoạn đều không đấu lại Thẩm Thu Linh , chỉ là đứa nhỏ này có thể sinh ra được hay không còn là một vấn đề." Tiêu Thần đối với những lời nói của Hạ Toa cũng không đồng ý, người giống như Thẩm Thu Linh thì từ nhỏ liền mưa dầm thấm đất những chuyện này, huống chi còn là Kha Nham vừa ra tay cũng quá nhẹ , chỉ cần Thẩm Thu Linh muốn , chỉ sợ có rất nhiều biện pháp có thể giết chết Kha Nham.
"Không đến nỗi đi ." Đối với cách nói của Tiêu Thần , Hạ Toa có chút không tin tưởng, tuy nói Thẩm Thu Linh là có chút thủ đoạn, nhưng sẽ không ác như vậy đi, nếu quả như thật là như vậy , cô không phải chết sớm vài lần rồi ?
Lần này Hạ Toa thật đúng là nghĩ lầm rồi, Thẩm Thu Linh không muốn gặp cô là bởi vì cô cùng Tần Lạc đã chấm dứt quan hệ, nhưng là hiện tại dù sao cô và Tiêu Thần ở cùng một chỗ. Dù sao cô ta cũng phải chừa cho Tiêu Thần chút mặt mũi, tiếp theo chính là Hạ Toa coi như thức thời, cũng không có tiếp tục dây dưa với Tần Lạc . Đây cũng là lý do mà Thẩm Thu Linh để cho Hạ Toa yên.
"Hạ Toa, có người ở phòng tiếp khách chờ chị ." Thấy Tiêu Thần dắt tay Hạ Toa đi vào công ty,nhân viên lễ tân vội vã đi ra, chỉ chỉ phòng tiếp khách nói chuyện.
"Ừ, biết." Hạ Toa hướng nhân viên lễ tân gật đầu một cái, hướng phòng tiếp khách đi tới. Tiêu Thần định đi vào phòng làm việc nhưng nghe thấy vậy lại có chút không yên tâm đi theo sau lưng Hạ Toa cũng hướng phòng tiếp khách đi tới.

"Làm sao cô lại tới đây?" Một bước vào phòng tiếp khách Hạ Toa liền nhìn đến Kha Nham đang ngồi ở trên ghế sa lon khóc thầm , trong lòng có chút không vui.
"Hạ Toa, cô hãy giúp tôi đi , xin hãy giúp tôi đi ." Thấy Hạ Toa đi vào, Kha Nham ngay cả nước mắt cũng không để ý lau, liền thẳng tắp đã quỳ gối trước mặt Hạ Toa . Cô cho là đem chuyện này đăng lên báo thì mình thì có quyền chủ động, nào biết lại đem bản thân mình lọt vào thảm cảnh bi lụy hơn ,đang ở phòng trọ thật tốt thì bị chủ cho thuê nhà đột nhiên muốn lấy lại. Định ra nhà nghỉ ở mấy ngày, nhưng không nghĩ tới hỏi nhà nào cũng nói không có phòng, trong khoảng thời gian ngắn giống như bị xã hội này từ bỏ.
"Tôi giúp không được cô ." Mặc dù Kha Nham bây giờ nhìn lại thật nhếch nhác, nhưng cô không muốn can thiệp đi vào, không cần thiết.
"Tôi cầu xin cô, cầu xin cô !" Nhìn Hạ Toa ngay cả suy nghĩ đều không suy nghĩ đã trực tiếp cự tuyệt mình, Kha Nham có chút không cam tâm tiếp tục năn nỉ , thật ra thì cô thật rất muốn nói cho Hạ Toa tất cả mọi việc đều do Tống Tử Phong làm , cô cũng là một người bị hại, cũng không nhớ sau này mang thai cô lại không dám. Dù sao bây giờ Tống Tử Phong đã không phải là Tống Tử Phong của trước kia , muốn giết chết cô quá dễ dàng.
"Cô đi đi, nơi này có một vạn , tôi khuyên cô nên đi khỏi thành phố này thì tốt hơn, về phần đứa bé, tôi khuyên cô nên bỏ nó đi . Nếu như cô không thể xác định đứa nhỏ trong bụng rốt cuộc là của ai ." Tiêu Thần thở dài, liếc mắt nhìn Kha Nham quỳ gối ở trước mặt Hạ Toa , từ trong túi tiền lấy ra một vạn đồng , bỏ lên trên bàn, khuyên giải .
"Một vạn , một vạn liền muốn đuổi tôi?" Nhìn một vạn ở trên bàn , Kha Nham lạnh lùng nở nụ cười.
"Không cần thì thôi." Nghe Kha Nham vừa nói như thế, Tiêu Thần có chút không vui, đem tiền trên bàn cất lại trong túi, hừ lạnh một tiếng." Cho tôi một trăm vạn, tôi lập tức đi ngay, bằng không tôi sẽ nhảy cửa sổ ." Nhìn Hạ Toa không nhúc nhích , Kha Nham thay đổi chứng cuồng loạn .
"Có phải cô chưa tình ngủ hay không , tại sao tôi phải cho cô tiền, cô không cảm thấy cô quá buồn cười sao? Tôi không muốn gặp lại cô, nếu như cô có thể mở ra cánh cửa sổ này , tôi không sợ cô nhảy xuống, cô phải hiểu rõ ràng, cô mà nhảy xuống thì cái gì cũng bị mất." Nghe Kha Nham vừa nói như thế, Hạ Toa đột nhiên cảm thấy cười đã, Kha Nham thế nhưng đòi cô cho tiền , chẳng lẽ cô có thể làm cho bụng của cô ta lớn hay sao ?
"Dẫn cô ta đi ra ngoài, về sau không cho phép người này vào tòa nhà Tiêu thị nữa ." Thấy mấy an ninh vội vã chạy tới, Tiêu Thần có chút không vui dặn dò .
Lúc mấy nhân viên an ninh mang cô rời đi, Kha Nham cũng không có phản kháng, chỉ là dùng một loại ánh mắt oán hận cực độ nhìn chằm chằm Hạ Toa.
"Ánh mắt của cô ấy có chút kinh khủng, em đột nhiên có một loại dự cảm xấu." Nhìn Kha Nham rời đi, Hạ Toa đứng lên, hướng về phía Tiêu Thần nói.
"Không có chuyện gì, có anh đây!" Tiêu Thần đi tới bên người Hạ Toa ôm cô vào trong ngực vỗ vỗ phía sau lưng của cô, dịu dàng an ủi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.