Chương trước
Chương sau
Vốn là Tiêu Thần muốn để cho Hạ Toa đến ở tại biệt thự ở vùng ngoại ô của mình nhưng cho dù cầu xin Hạ Toa vẫn là quyết định trở về phòng trọ của mình. Khu biệt thự đó cô đi một lần là đủ rồi, cô cũng không thể chịu được sự xem thường của quản gia . Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình .
Thấy Hạ Toa trở lại vui mừng nhất chính là Thu Linh Tố , mất hứng nhất đúng là Lâm Diệp rồi, hắn không thể giống như trước mỗi đêm trời tối tới phòng trọ của Thu Linh Tố đến nửa đêm mới đi. Hiện tại Thu Linh Tố chỉ cần nói một câu, Hạ Toa cần nghỉ ngơi rồi, hắn liền ngoan ngoãn ra về, bằng không Tiêu Thần cũng sẽ chửi mắng hắn.
"Cậu không biết chứ cậu không ở đây nửa tháng, mình mau bị Lâm Diệp làm cho điên rồi." Thu Linh Tố kéo tay Hạ Toa hướng công ty vừa đi vừa oán trách.
"Hắn đang theo đuổi cậu ?" Đối với Lâm Diệp mặc dù cô không có cảm tình gì nhưng cũng không ghét, thấy Thu Linh Tố bị hắn quay vòng đầu đầy bụi đất cũng cảm thấy rất có ý.
"Theo đuổi , đấy gọi là theo đuổi sao? Mình thật sự hoài nghi, mỗi ngày hắn đều đến trước nhà chỉ tức không được theo vào đi, chỉ sợ mình chạy mất." Nhớ tới Lâm Diệp, Thu Linh Tố liền một bụng tức giận , sớm biết sẽ có hôm nay, cô sẽ không cho hắn biết chỗ ở của mình. Hiện tại thì tốt rồi, cứ như là keo con chó vậy, bỏ cũng bỏ không được.
"Không có quá mức như vậy chứ ?" Nhìn Thu Linh Tố thở phì phò , Hạ Toa có chút không tin tưởng nói qua.
"Tuyệt đối có, bạn xem, hắn hiện tại khẳng định đã mua đồ ăn sáng ngồi ở đại sảnh tầng dưới chờ mình cho mà xem !" Thu Linh Tố nghiến răng nghiến lợi nói xong .
"Đó không phải là rất tốt sao , bạn có thể tiết kiệm." Hạ Toa có chút không hiểu nhìn Thu Linh Tố, có người mua đồ ăn sáng cho không tốt sao? Tiêu Thần cũng thường chuẩn bị đồ ăn cho cô mà, không có gì không tốt cả.
"Lời nói là không có lỗi, nhưng là liên tiếp nửa tháng ngày nào cũng ăn một món , bạn thấy có chịu được không ?" Cô là thích ăn thịt nhưng sáng sớm thấy đầy dầu mỡ , một hai ngày cô còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, nhưng mỗi ngày đều là giống nhau, người nào chịu được , ngoài đùi gà chính là cánh gà.
"Được rồi, mình cũng vậy chịu không được ." Nghe Thu Linh Tố giải thích xong , Hạ Toa cũng có chút bất đắc dĩ.
Quả nhiên khi hai người một bước vào đại sảnh, Lâm Diệp liền hấp ta hấp tấp đã chạy tới, đem đồ ăn đưa tới trong tay Thu Linh Tố . Nhìn Thu Linh Tố bất đắc dĩ trợn trắng mắt, Hạ Toa buồn cười lại không thể cười, nghẹn thật sự có chút khó chịu, thấy Tiêu Thần đi vào, vội bước nhanh nghênh đón.
"Nhân lúc còn nóng ăn đi." Thấy Hạ Toa rời đi, Lâm Diệp vội thúc giục Thu Linh Tố.
"Tôi hiện tại không đói bụng." Thu Linh Tố trừng mắt liếc Lâm Diệp, nhét đồ rồi trở về, nhìn Tiêu Thần cùng Hạ Toa đi vào thang máy, bước nhanh chạy tới.
Lâm Diệp nhất thời không có kịp phản ứng , chỉ có thể trơ mắt nhìn Thu Linh Tố cùng Tiêu Thần bọn họ biến mất trong thang máy, có chút như đưa đám ngồi ở trên sofa. Hắn có chút buồn bực kể từ khi Hạ Toa trở lại, Thu Linh Tố giống như cố ý trốn tránh hắn, chẳng lẽ hắn thật sự làm cho người ta chán ghét như vậy sao? Biết cô không thịt không vui, mỗi ngày đều chạy đi mua đồ ăn cho cô , nhưng tại sao Thu Linh Tố vẫn không muốn gặp hắn đây?
"Lâm Diệp, làm sao anh lại một mình ngồi ở đây vậy ?" Lưu Phương Phương ở một bên quan sát một lúc lâu, thấy Lâm Diệp một mình ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người đi tới, dịu dàng hỏi thăm.
"Không có việc gì, tối thấy nhiều người nên ngồi nghỉ một lát." Lâm Diệp ngẩng đầu liếc nhìn người tới, nhàn nhạt trả lời một câu.
"Vâng , người quả thật là quá nhiều, anh lại mua đồ ăn sáng cho Thu Linh Tố à?" Lưu Phương Phương liếc mắt nhìn túi đồ ăn trên ghế sa lon , giả vờ giật mình hỏi thăm.
"Đúng vậy , chỉ là cô ấy giống như không thích." Nhớ tới phản ứng của Thu Linh Tố , Lâm Diệp cũng có chút mất mác.
"Vậy sao? Nếu là có người đàn ông đối với em tốt như vậy, em liền thỏa mãn." Lưu Phương Phương có chút ai oán nhìn Lâm Diệp, suy nghĩ một chút mình mặc dù so sánh lại không hơn Thu Linh Tố nhưng so với Hạ Toa cũng là tốt hơn rất nhiều, tại sao cũng chưa có một người giống như vậy theo đuổi cô đây?
"Có lẽ cô ấy thích người giống như anh Tiêu Thần vậy ." Nhớ tới Thu Linh Tố mỗi lần cùng Tiêu Thần nói chuyện đều là rất vui vẻ , tâm tình của Lâm Diệp cũng có chút xuống thấp.
"Thì có lẽ vậy ...! , chẳng qua em vẫn thích những người như anh ,tính tình tốt vô cùng, về sau nếu là ai ở chung một chỗ với anh nhất định sẽ rất vui vẻ đi ." Lưu Phương Phương vừa nói vừa cố ý nhìn về phía Lâm Diệp .
"A, sắp đền giờ làm việc rồi , tôi phải đi." Lâm Diệp căn bản không có chú ý tới hành động của Lưu Phương Phương , nhìn đồng hồ, cầm túi đồ ăn , bước nhanh hướng cửa thang máy đi tới.
Nhìn Lâm Diệp rời đi , Lưu Phương Phương đứng lên, giận dữ dậm chân, cũng mau bước hướng thang máy đi tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.