Bởi vì chân bị thương còn chưa có khỏi hẳn , nên việc Hạ Toa vào làm ở công ty của Tiêu Thần cũng bị lùi lại sau một tuần lễ, mặc dù Hạ Toa cảm thấy căn bản không cần khoa trương như vậy, nghỉ ngơi một hai ngày là tốt rồi, nhưng Tiêu Thần lại kiên trì muốn cô ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ. Nói cho cùng cô còn là nhân viên của Tiêu Thần , cũng chỉ có thể đồng ý.
Một tuần lễ nghỉ ngơi, Hạ Toa thật cũng không nhàn rỗi, tìm người tới nhà tổng vệ sinh, đem tất cả những thứ thuộc về Tần Lạc tất cả đều dọn dẹp cất vào phòng chứa đồ, cô thừa nhận cô là một người yếu ớt , cô không chịu nổi thấy vật nhớ người, mặc dù trong lúc nhất thời cô có chút không thích ứng, nhưng có ít thứ, hiện tại chỉ có thể giữ ở trong lòng.
Hạ Toa mới vừa thu dọn xong, nằm ở trên giường nghỉ ngơi, điện thoại đặt ở bên gối vang lên, vừa nghe nhạc chuông, không cần đoán cũng có thể biết là Tiêu Thần, " Vâng,anh họp xong rồi hả ?" Hạ Toa nhận điện thoại, có chút lười biếng nói qua.
"Ừ, anh có đặt trên mạng cho em một ít đồ, khoảng buổi trưa sẽ chuyển đến, em nhớ nhận nhé ." Tiêu Thần ở bên đầu điện thoại kia dùng lời nhỏ nhẹ dặn dò .
"Ừ, em biết rồi, đừng quá bận rộn, nhớ ăn cơm." Hạ Toa ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường , ân cần nói qua. Cô hiện tại giống như càng ngày càng lệ thuộc vào Tiêu Thần rồi, tuy nhiên đó không phải là cảm giác giữa bạn bè trai gái , loại cảm giác đó giống như Tiêu Thần là anh của mình vậy .
"Ừ, anh còn có một cuộc họp, trước như vậy, buổi tối anh qua đón em ra ngoài ăn cơm." Tiêu Thần đáp một tiếng, điện thoại di động đầu kia rất nhanh truyền đến tiếng tút tút .
Hạ Toa để điện thoại di động vào một bên, nằm ở bên giường, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tất cả giống như cũng không có thay đổi, tất cả giống như cũng đã lặng lẽ thay đổi.Hạ Toa còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì chuông cửa đột nhiên vang lên, nhớ tới Tiêu Thần mới vừa nói , vội vã đi dép chạy xuống.
"Xin lỗi, có phải cô là Hạ Toa không ? Đây là đồ của cô , xin ký nhận." Nhân viên bưu kiện nhìn Hạ Toa bộ dạng phòng bị, lấy ra một gói đồ, cũng không thèm để ý, khách khí nói qua.
"Cám ơn." Hạ Toa đem tờ giấy chuyển phát từ trong cửa sắt đưa ra ngoài, đợi cho nhân viên bưu kiện đi rất xa, mới mở ra cửa sắt, đem hộp đồ chuyển vào bên trong nhà.
Đóng cửa lại, Hạ Toa trực tiếp ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu mở hộp đồ , đem từng món một ra bên ngoài , càng cầm tâm tình càng tốt, càng cầm nụ cười trên mặt cũng càng rực rỡ, đều là những thứ cô thích , còn có con thú nhồi bông có chức năng MP3 .
Đem mấy thứ đặt ở phòng khách, phòng bếp, hài lòng kiểm tra xong sau đó ôm thú nhồi bông MP3, cầm mấy món trang sức, hướng trên lầu đi tới.
Vừa mở cửa ra, nhìn khắp nơi trong nhà đều là đồ của mình mua , Tiêu Thần không khỏi cười, loại cảm giác này thật tốt, trước kia tới thấy đều là những món đồ kỉ niệm của cô và Tần Lạc , mặc dù hắn trên miệng không nói cái gì, nhưng trong lòng vẫn là có một chút xíu ngại.
"Tiêu Thần, là anh sao?" Nghe được tiếng cửa mở, Hạ Toa ở trên lầu lớn tiếng hỏi thăm.
"Ừ, anh đã về, anh không đi lên , em thay quần áo đi rồi anh dẫn em ra ngoài ăn cơm." Tiêu Thần ngồi ở trên ghế sa lon, cầm lên đồ chơi ở trên bàn chơi tiếp, hướng về phía trên lầu nói.
"Vâng , vậy anh chờ em một lúc, em đi tắm đã ." Lời còn chưa dứt cũng đã nghe được trên lầu truyền tới tiếng nước chảy.
Vào lúc Tiêu Thần chờ đợi đến sắp ngủ mất , Hạ Toa cuối cùng từ trên lầu đi xuống, thấy túi rác chất đống ở tại cửa ra vào , cười nhạt, đi tới bên sofa, từ phía sau ôm lấy Tiêu Thần.
"Thơm quá, đây là muốn quyến rũ anh sao?" Một mùi sữa tắm thơm ngát truyền vào trong mũi, Tiêu Thần quay đầu nhìn Hạ Toa nhạo báng.
"Thôi đi, đâu có đâu? Đi thôi!" Bị Tiêu Thần trêu đùa như vậy , Hạ Toa vội đẩy tay ra, có chút đỏ mặt chính là đi tới cửa, hướng Tiêu Thần chu mỏ một cái!