Chương trước
Chương sau
Mấy người đi rất nhanh đến căn biệt thự của Tiêu Thần tại khu phố náo nhiệt nhất của thành phố S , chạy xe thẳng vào gara xong mấy người trực tiếp đi thang máy lên trên nhà . Đối với cuộc sống như này thì Tiêu Thần và Doãn Phi đã sớm tập mãi thành thói quen, nhưng là đối với với Hạ Toa và Tô Mạc mà nói, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy , hai người có một ít hưng phấn nho nhỏ ở một bên nói chuyện không ngừng.
"Dì Trương , dì đi chuẩn bị hoa quả ướp lạnh , tôi tự pha coffee ." Thấy dì Trương quản gia từ bên ngoài đi vào, Tiêu Thần nhàn nhạt phân phó .
" Vâng, cậu chủ " Dì Trương nhìn hai người ngồi ở trên ghế sa lon líu ríu nói chuyện không ngừng một chút không khỏi lắc đầu một cái, đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
" Bà dì quản gia nhà anh dường như quản hơi nhiều!" Nhìn bóng lưng dì Trương rời đi , Doãn Tường có chút không vui nói qua.
"Thôi, đừng nghĩ nhiều." Đối với biểu tình mới vừa rồi của dì Trương hắn cũng nhìn thấy, nhưng mà hắn không muốn nói trước mặt mọi người để cho cô khó chịu, nghĩ lén lút đi nói, không nghĩ tới Doãn Tường thế nhưng cũng nhìn thấy.
"Em hi vọng không có lần sau." Doãn Tường nhìn một chút Tô Mạc ngồi ở trên ghế sa lon quay đầu lại đối với Tiêu Thần nói. Người phụ nữ của hắn người khác không được phép phát biểu ý kiến, mà người kia còn là một bà cô quản gia.
"Hai anh nói chuyện gì vậy ? Đứng mãi cũng không thấy mỏi à !" Nhìn Tiêu Thần cùng Doãn Tường đứng ở một bên, Hạ Toa không khỏi hỏi thăm.
"Không có gì, anh đi rót coffee, mọi người cứ trò chuyện." Tiêu Thần hướng Hạ Toa nhàn nhạt cười cười, đi tới phòng bếp đi.
"Em cũng đi." Hạ Toa nhìn Doãn Tường một chút, đứng dậy đi theo sau Tiêu Thần vào phòng bếp
" Anh không vui sao?" Tô Mạc nhìn sắc mặt Doãn Tường không phải quá tốt hỏi thăm, dọc theo đường đi hai người cũng có nói có cười, thế nào đột nhiên mất hứng đây?
"Không có , anh chỉ là đang suy nghĩ, để cho em buông tha sự nghiệp diễn xuất, em có cảm thấy anh rất ích kỷ hay không ?" Doãn Tường ôm Tô Mạc vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi thăm.
"Em cũng không có cảm thấy không ổn cái gì, nếu đã quyết định lấy anh , anh nguyện ý nuôi em, làm một người quần áo đến vươn tay cơm tới há mồm có cái gì không tốt đây?" Từ sau khi biết thân phân của Doãn Tường , cô đã biết sẽ là kết quả như vậy , gia đình như vậy là không thể nào tiếp nhận một cô con dâu xuất đầu lộ diện ra ngoài xã hội , chính cô nói nên giải nghệ vẫn tốt hơn đến lúc đó người nhà bọn họ nói .
"Cám ơn em." Mặc dù Tô Mạc nói rất thoải mái, nhưng hắn lại làm sao không biết đây? Tô Mạc làm như vậy chính là không muốn làm cho hắn khó xử. Chỉ cần cô nguyện ý, tùy thời đều có thể tìm một người so với hắn tốt hơn.
Nhìn ánh mắt dịu dàng của Doãn Tường , Tô Mạc cười nhạt, hôn một cái lên gương mặt của hắn.
"Khụ ~~~ khụ ~~`." Thấy hai người thân mật , dì Trương đặt khay hoa quả thật mạnh xuống bàn trà , có chút không vui ho nhẹ .
Nghe được tiếng ho khan của quản gia, Tô Mạc có chút xấu hổ, cuống quít buông lỏng ra Doãn Tường, tránh qua một bên .
"Tô Tô, ăn quýt nhé ?" Doãn Tường liếc mắt nhìn dì Trương đứng ở một bên giống như đề phòng cướp nhìn bọn họ , đưa tay cầm lên một quả quýt, dịu dàng hỏi thăm, loại quản gia như thế này nếu là ở nhà hắn, đã sớm để cho nghỉ việc rồi , không biết nhà Tiêu Thần làm sao vẫn dùng .
"Không cần, để em tự bóc ." Cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của dì Trương quản gia , Tô Mạc vội từ chối .
"Dì Trương , nơi này không có việc gì , dì có thể đi xuống." Tiêu Thần và Hạ Toa bưng cà phê mới vừa đi ra phòng bếp liền nhìn đến dì Trương đứng ở bên sofa, không khỏi nhíu mày một cái, không vui nói .
"Đúng vậy." Nghe được Tiêu Thần nói dì Trương có chút không thoải mái lui ra ngoài, lúc gần đi còn trừng mắt liếc Hạ Toa.
"Em có thù oán với dì ấy sao?" Vô duyên vô cớ bị dì Trương trừng như vậy , Hạ Toa có chút buồn bực, cô là lần đầu tiên thấy dì ấy đi, nhìn cô như vậy là sao? Cô không có thiếu tiền dì ấy thôi.
"Mặc kệ dì ấy, nơi này còn chưa tới phiên dì ây làm chủ." Thấy Hạ Toa biểu tình không vui, Tiêu Thần trong lòng cũng có chút không thoải mái, bình thường không ai ở dì Trương vẫn lên mặt với những người khác còn chưa tính, hôm nay lại tỏ thái độ trước mặt hắn và bạn bè.
"Về sau không tới nữa." Hạ Toa có chút khó chịu nói với Tiêu Thần ,
"Anh ủng hộ em." Doãn Tường chẳng những không có giúp đỡ khuyên, ở một bên thêm dầu vào lửa .
"Là anh không tốt, đừng nóng giận được chứ?" Tiêu Thần đem cà phê đặt lên bàn , trừng mắt liếc Doãn Tường, đi tới bên người Hạ Toa , dụ dỗ.
Nhìn Tiêu Thần ở một bên trêu chọc mình , Hạ Toa không khỏi bật cười, vừa định nói tha thứ hắn, trong túi điện thoại lại vang lên. Hạ Toa lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn, vốn là khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt lại âm trầm xuống, Tiêu Thần có chút không hiểu, nhìn dãy số trên điện thoại của cô , không khỏi cũng giận tái mặt ,
Thấy hai người đồng thời giận tái mặt , Tô Mạc và Doãn Tường có chút bận tâm nhìn hai người.
"Sao không nghe điện thoại?" Nhìn điện thoại kêu lên không ngừng, Tô Mạc ở một bên quan tâm hỏi thăm.
"Mọi người cứ nói chuyện, em ra nghe điện thoại." Hạ Toa nói qua đứng lên, hướng một bên góc đi tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.