Chương trước
Chương sau
ở một phòng ăn gần bệnh viện , hai người cứ như vậy ngồi ở trong hành lang, chờ đợi. Hạ Toa tựa vào vai Tần Lạc ngủ thiếp đi. Tần Lạc vuốt ve gương mặt của Hạ Toa , có chút đau lòng, thật ra thì Tống Tử Phong đã vượt qua thời gian gian nan nhất , theo đạo lý mà nói coi như Hạ Toa rời đi cũng không có vấn đề gì, chuyện này hắn vẫn muốn tìm cơ hội nói với Hạ Toa , nhưng vẫn không có thời gian rỗi , hôm nay khó có được rãnh rỗi, cô lại cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Nhưng vào lúc này, Hạ Toa bị chuông điện thoại di động trong túi kêu lên làm cho thức tỉnh, có chút ngượng ngùng nhìn Tần Lạc, từ trong túi sách móc điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy số của Tô Mạc, cả người cũng tỉnh táo lại.
"Tô Tô, bao giờ cậu về"
"Mình đã ở bệnh viện, cậu và Tần Lạc vứ đi chơi vui vẻ đi, không phải lo lắng cho Tống Tống ."
"A, được." Cúp điện thoại, Hạ Toa nhìn Tần Lạc đề nghị, "Chúng ta về nhà đi, bây giờ còn không đi định đợi đến lúc nào đây , đi siêu thị mua chút thức ăn mình về nhà nấu nhé."
"Không trở về bệnh viện sao?" Nhìn Hạ Toa đứng dậy, Tần Lạc có chút nghi ngờ nói.
"Tô Tô ở bệnh viện rồi, em nghỉ một ngày, thế nào anh không vui hả ?" Hạ Toa giả bộ giận dỗi nói.
"Làm sao lại không vui chứ ? Cầu còn không được." Tần Lạc ngây ngốc cười một tiếng, vội vàng đứng dậy, lôi kéo Hạ Toa nện bước nhẹ nhàng rời đi .
"Em có muốn ngủ một chút không ? Anh xem em có vẻ mệt ." Tần Lạc khởi động xe, nhìn Hạ Toa ngồi ở bên ghế phụ quan tâm hỏi thăm.
"Không cần, chúng ta rất lâu không có tán gẫu, anh nói chút chuyện mới mẻ ở công ty cho em nghe đi." Một tháng này cô vẫn luôn ở bệnh viện, trừ thỉnh thoảng xem một chút báo chí , cùng Tống Tử Phong chơi một chút trò chơi, cảm giác cả người đều có chút ngớ ngẩn.
"Công ty vẫn như cũ, gần đây lại tới một nhóm thực tập sinh mới, cảm giác cũng rất đần ." Tần Lạc lúc nói lời này theo thói quen nhìn Hạ Toa một chút.
"Ý của anh là em cũng đần giống bọn họ , hay là em so với bọn họ còn đần hơn ?" Nhìn nụ cười hài hước trên mặt Tần Lạc , Hạ Toa tiến tới, cúi đầu hung hăng cắn một cái trên cánh tay hắn.
"Cái đồng hồ đeo tay này hình như hơi cao chút á ?" Tần Lạc lơ đễnh nhìn một chút cánh tay của mình, có chút ai oán nói.
"Anh, ghét!" Nhìn dáng vẻ Tần Lạc chỉ muốn đánh , Hạ Toa không khỏi khẽ kêu nói, xoay đầu hướng ngoài cửa sổ, không nhìn tới hắn.
Nhìn dáng vẻ thở phì hò của Hạ Toa , Tần Lạc tâm tình rất tốt, không khỏi hừ lên cười nhỏ.
"Đến siêu thị rồi ?" Nhìn Tần Lạc lái xe xuống dưới nhà để xe, Hạ Toa quay đầu hỏi thăm.
"Đúng vậy, không phải là em vẫn nhìn ngoài cửa sổ sao? Thế nào đến siêu thị cũng không biết, chẳng lẽ nói em nhìn ngoài cửa sổ là giả , thật ra thì em đang suy nghĩ tới anh , nghĩ tới anh định nói chuyện gì sao? Anh đang ở bên cạnh em đây này !" Tần Lạc cũng không biết mình hôm nay bị làm sao, không nhịn được lại trêu đùa Hạ Toa .
Phanh một tiếng, không đợi Tần Lạc xuống giúp cô mở cửa xe, Hạ Toa tự mình xuống xe , nặng nề đóng sầm cửa , giận dữ nhìn Tần Lạc ở đối diện , một bộ cắn răng nghiến lợi, hận không ăn được vẻ mặt của hắn.
"Đừng giận không được sao? Nhiều nhất anh về sau không nói ra sự thật , giấu ở trong lòng là được ." Tần Lạc đi tới bên cạnh Hạ Toa , ôm cô một cái .
"Chị đây không so đo với chú , chị đây tặng cho chú một cái đồng hồ đeo tay." Hạ Toa nắm lên cánh tay của Tần Lạc , hung hăng cắn một cái, có chút hả hê cười.
"Kiểu dáng rất đẹp , về sau anh có thể ủng hộ thường xuyên , số lượng lớn nhất ." Mặc dù có chút bị đau , nhưng là Tần Lạc không hề biểu hiện ra, chỉ là giơ tay lên cẩn thận mà nghiên cứu một phen, có chút ai oán nói.
Nhìn bộ mặt tỉnh bơ của Tần Lạc, Hạ Toa không khỏi hì hì một tiếng bật cười, kéo tay Tần Lạc , hướng siêu thị đi tới.
Hai người ở trong siêu thị tùy ý đi dạo một chút, bất tri bất giác liền mua rất nhiều, lúc trả tiền mới phát hiện mua quá nhiều căn bản ăn không hết, Hạ Toa muốn trả lại một chút, lại bị Tần Lạc ngăn trở.
"Không có chuyện gì, ăn không hết để tủ lạnh, sẽ không lãng phí, Tô Mạc đã quay về, thời gian chúng ta ở chung một chỗ cùng ăn cơm sẽ nhiều hơn chút." Tần Lạc lấy ra đưa tới.
Về đến trong nhà, vừa mở cửa ra, Hạ Toa liền không kịp chờ đợi hướng ghế sa lon nhào tới.
"Em nghỉ một lát đi, để anh nấu cơm cho ." Tần Lạc đem thức ăn toàn bộ để trong phòng bếp bắt đầu chuẩn bị .
" Em sẽ làm phụ bếp cho anh nhé ." Hạ Toa có chút ngượng ngùng từ trên ghế salon bò dậy, chen vào phòng bếp, nhìn bộ dạng Tần Lạc chạy đông chạy tây , Hạ Toa cảm thấy lỗ mũi có chút cay cay , một tháng này cô quan lo lắng cho Tống Tử Phong , chưa từng cân nhắc qua cảm thụ của Tần Lạc , nghĩ tới đây Hạ Toa thả gì đó trong tay ra , từ phía sau lưng ôm lấy Tần Lạc.
Tần Lạc bị Hạ Toa bất ngờ ôm lấy, ngẩn người một chút, chợt xoay người, ôm cô ở trong ngực, hôn lên cái trán của cô, gương mặt của cô, môi của cô.
Cho đến khi Hạ Toa thở không nổi, Tần Lạc mới buông lỏng tay ra , nhìn bộ mặt hồng hồng của Hạ Toa, cười cười, cưng chìu sờ sờ tóc của cô.
" Em lên xem TV đi , một lát là có thể ăn."
"Em đi tắm đây ." Hạ Toa có chút ngượng ngùng nói xong, xoay người hướng đi lên lầu.
Tần Lạc nhìn bóng lưng cô rời đi, lắc đầu một cái, bọn họ cũng không phải là chưa từng xảy ra quan hệ thân mật , thế nào mỗi lần cũng ngượng ngùng như vậy đây?
Chờ Hạ Toa tắm xong xuống, Tần Lạc đã chuẩn bị tốt một bàn đồ ăn, đang cầm chén xới cơm.
"Ăn chậm một chút." Nhìn Hạ Toa ăn như hổ đói , Tần Lạc không nhịn được mở miệng nói.
"Vâng , ăn ngon thật, em còn muốn ăn thêm một chén." Hạ Toa hì hì cười một tiếng ngẩng đầu lên, cầm chén đưa tới trước mặt Tần Lạc . Thật ra thì chính cô vừa đứng lên đi hai bước là có thể tới xới cơm, nhưng cô chính là không muốn đứng lên.
"Uh." Tần Lạc nhận lấy chén, đứng dậy đi tới một bên.
"Hạ Toa, chúng ta thuê người chăm sóc cho Tống Tử Phong được không ? Vậy em cũng không cần ngày ngày khổ cực như vậy." Tần Lạc đem cơm đưa cho Hạ Toa, thử thăm dò.
"Không được, em không yên lòng ." Hạ Toa không chút suy nghĩ cự tuyệt.
"Nhưng chân của Tống Tử Phong phải mất hai ba tháng nữa mới tốt lên được ." Tần Lạc có chút tức giận nói. Nếu là cả đời không có biện pháp khỏi hẳn, có phải cả đời phải giúp hắn? Hắn là bạn trai của cô , thế nhưng trong một tháng tổng cộng thời gian ở chung với nhau cũng không đến ba ngày, bạn gái của mình mỗi ngày đều ở cùng với một người đàn ông khác, hẳn không có người đàn ông nào không để ý đi, bi kịch lớn nhất chính là người đàn ông này còn thích bạn gái của mình.
"Hai ba tháng sẽ trôi qua rất nhanh, Tô Mạc cũng trở về , em sẽ có rất nhiều thời gian cùng anh, đừng lo lắng, chớ ăn dấm." Hạ Toa cũng không có suy nghĩ nhiều, lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
"Hi vọng như thế ." Này trong vòng hai ba tháng tới, hắn nhất định phải phòng bị Tống Tử Phong cực kỳ chặt chẽ, tránh cho đến lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sẽ không thể chịu nổi.
Hạ Toa ăn cơm tối, vỗ vỗ bụng mình có phần ăn quá no , nhìn ngoài cửa sổ, hài lòng nói, "Nếu là ngày ngày Tần Lạc đến làm cho em thật là tốt bao nhiêu."
"Cái này thì có gì khó , chỉ cần em không chán anh , anh nguyện ý cả đời nấu cơm cho em." Tần Lạc đang dọn dẹp cái bàn, nghe Hạ Toa vừa nói như thế, khẽ cười nói, nếu quả như thật cả đời có thể như vậy, thật quá hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.