Chương trước
Chương sau
Âm thanh binh khí va chạm vào nhau kêu lên liên tục, Dương Tử bị Ngao Thiên dùng một đao đánh bay xuống đất. Hắn nhanh chóng bật dậy, nhảy sang một bên cùng lúc thanh đao của Ngao Thiên lap xuống.

Dương Tử vừa né được hắn liền có chút tự đắc nói:

- Có vẻ cũng chẳng đến thế?

Ngao Thiên không đáp hắn hoá long hình nhanh chóng dẫm một cú thật mạnh. Dương Tử cũng không để bản thân chịu thiệt, hắn lập tức dùng Hoan Ảnh Cước tránh đi. Một đòn Thiên Long Ngậm Ngọc lao thẳng tới long hình của Ngao Thiên. Hắn gầm lên đau đớn, lập tức trở lại hình người hắn tức giận rồi nói:

- Vậy mà lại có thể tấn công phản lại ta trong gan tấc à!

Dương Tử chẳng đáp, từ trên trời đã thấy hắn đang thi triển Oanh Tạc Thiên Địa nhắm thẳng vào người Ngao Thiên. Một màn quang mang hiện ra khiến Dương Tử phải che mắt, sau màn ánh sáng đó Ngao Thiên lập tức lao lên đấm thẳng mặt Dương Tử khiến hắn bay thẳng xuống dưới đất. Đau đớn ôm mặt đứng dậy hắn nói:

- Mẹ kiếp! Vậy mà còn ẩn dấu thực lực nhiều như vậy! Có lẽ đống cốt văn trong yêu thú đều là tinh huyết của ngươi nhỉ?

Ngao Thiên đứng trên không trung hắn bình tĩnh đáp lại sau khi có chút biểu hiện kì lạ:

- Đú…úng vậy! Người như ngươi vậy mà cũng để ý nhiều chuyện đấy nhỉ?

Dương Tử nhận ra trong giọng nói đó của Ngao Thiên có chút do dự, hắn liền mỉa mai đáp lại:

- Long tộc chí tôn lại phải dùng thực lực quần thể để xưng vương à? Ngươi làm giảm uy danh của long tộc quá đấy!

Nói xong hắn lập tức biến mất thân ảnh hắn chỉ mờ nhạt xuất hiện rồi lại nhanh chóng biến mất. Ngao Thiên thầm nghĩ: " Vậy mà lại có tốc độ nhanh như vậy, một Tịch Mệnh trung cấp đỉnh phong như ta cũng không theo kịp. Hơn nữa công kích còn là từ công pháp mạnh mẽ, hắn là người của thế gia lớn nào đó trong Đại Việt Thần Quốc à?". Trong thức giới của Dương Tử Ngao Phệ liền nói với Dương Tử:

- Ta cảm nhận được tinh huyết của ta thông qua mấy miếng cốt văn đó. Ta chưa từng đi qua thầm chí trước đó cũng chưa từng biết đến. Tao tinh huyết của ta lại ở trong cốt văn đó chứ? Ta thấy có chút kì là đấy, ngươi lên cẩn thận!

Dương Tử khẽ gật đầu đáp lại:

- Đúng là siêu việt thế giới, kẻ nào cũng rất mạnh! Mấy đòn tấn công vừa rồi của hắn thật sự khiến ta nhận lại thương tổn không nhỏ đâu!

Ngao Phệ cũng đáp:

- Có vẻ hắn còn mạnh hơn ta và ngươi khi hợp nhất ở trạng thái Long Hồn Nhập Thể đấy!

Dương Tử ôm lấy vết thương nhanh chóng chạy đi mà đáp:

- Có lẽ vậy đấy, cái thứ uy lực đấy cũng chẳng thể xem nhẹ được.

Lúc này là khoảng thời gian quan trọng nhất khi Tần Lãnh đến gian đoạn đón nhận Mệnh kiếp cuối cùng. Ngao Phệ cùng Dương Tử lẩm nhẩm đọc:

- Mệnh đến tận kiếp vượt qua mệnh kiếp tràn đầy sinh cơ!

Mệnh kiếp đến, nó kiến cả một mảnh thiên địa sáng rực, cả bầu trời u tối trước đó được nó thắp sáng lại. Ánh sáng của sự hủy diệt và tái sinh, Tần Lãnh dũng mãnh chống trọi lại mệnh kiếp của mình. Hắn gầm lên một tiếng:

- Mệnh là do ta không do trời!

Dương Tử có chút nghe không thấm nổi mà nói với Ngao Phệ:

- Hình như hắn đọc hơi nhiều cái gì đó mà tiểu thuyết mạng mà Chí Dũng tiền bối bảo rồi thì phải!

Ngao Phệ gật đầu giơ ngón cái ra like một cái rồi nói:

- Chắc vậy!

Sau một hồi cả bầu trời như vụt tắt trở lại với màn đêm yên tĩnh. Dương Tử có chút ngạc nhiên nói:

- Lần đồ kiếp này thật sự lâu hơn ta đấy!

Tần Lãnh liền đáp xuống bên cạnh rồi đáp:

- Thiên chi kiêu tử như huynh cũng ngạc nhiên trước vai phụ như ta sao?

Dương Tử gãi đầu hỏi:

Nó là cái gì vậy?

Tần Lãnh ngạc nhiên đáp lại:

- Tiểu thuyết mạng! Huynh không biết nó nổi tiếng như thế nào ở thánh địa à?

Dương Tử đơ mặt ra lắc đầu, mồm hắn vẫn nhai đan dược mà nói:

- Huynh ổn định lại cảnh giới đi con giun đất kia sắp lao đến rồi đấy!

Tần Lãnh khó hiểu hỏi:

- Giun đất?

Mới đột phá xong món quà mà Tần Lãnh được ai đó tăng là một thanh trọng đao bay thẳng mặt. Dương Tử lập tức đấm thanh trọng đao bay đi mà nói:

- Giun đất chết tiệt đuổi nhanh đấy!

Vừa nói thân thể Dương Tử nhanh chóng hồi phục dưới tác động của Thôn Phệ Cấm Kinh. Cơ thể có chút khác lạ Dương Tử liền hỏi Ngao Phệ:

- Này giun đất! Cơ thể ta có chút lạ thì phải!

Ngao Phệ dùng thần hồn xem xét một lượt mà nói:

- Thứ quái gì đấy?

Dương Tử đang định hỏi lại thì lập tức được Ngao Thiên tặng một cú đấm lao đến mà gào lên:

- Ta là rồng không phải giun đất!

Dương Tử tức giận đá bay Ngao Thiên đi, hắn khởi lên thần thể mà gào lên:

- Mẹ kiếp! Hổ không gầm ngươi tưởng hello kitty à?

Đột nhiên hắn quay sang hỏi Tần Lãnh:

- Mà huynh biết hello kitty là cái gì không?

Tần Lãnh lắc đầu đáp:

- Hình như là một con mèo cái màu trắng rất nổi tiếng ở quê hương của Chí Dũng tiền bối thì phải!

Lúc Dương Tử vừa bước được một bước hắn đau đớn ôm ngực gào lên. Tần Lãnh hoảng hốt hỏi:

- Huynh không sao chứ?

Ngao Thiên từ đống đổ nát lập tức lao đến tung ra một cú đấm rồi gào lên:

- Người ngươi cần để tâm đến là ta!

Tần Lãnh nhanh chóng rút ra Bỉ Ngạn kiếm đỡ lại, hắn vung kiếm lên hất văng Ngao Thiên đi mà tức giận nói:

- Ngươi cút sang một bên!

Sát đạo của Tần Lãnh phát huy sức mạnh thứ sát khí mà hắn toả ra lúc này lạnh lẽo tựa âm phủ. Giọng điều âm trầm của Tần Lãnh cất lên:

- Có vẻ ngươi là kẻ góp phần khiến huynh đệ của ta bị thương nhỉ?

Mặt đất xung quanh dần dần trở nên đen xì, hoa Bỉ ngạn mọc lên liên tục. Mặt đất vì sự thay đổi của màu sắc và sự xuất hiện của hoa Bỉ ngạn cũng dần bị băng kết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.