Dương Tử toát mồ hôi, hắn nuốt nước bọt rồi nói:
- Sát khí lớn thật! Quả nhiên là thế giới lớn hơn thì chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn mà.
Một đợt chấn động xuất hiện, luồng dư chấn từ trong rừng sâu nhanh chóng lan đến chỗ nhóm người Dương Tử. Thứ sóng sung kích kia mạnh đến mực Dương Tử cũng phải cắm kiếm xuống mà khó khăn giữ lấy Tần Lãnh và Cơ Minh. Áp lực toả ra mạnh đến khiến Dương Tử cũng đã run lên theo bản năng. Hắn khó khăn nói:
- Thứ áp lực này! Tích Mệnh Cảnh như mình cũng không thể chống lại nó sao?
Tần Lãnh tỉnh dậy, hắn vung ra một đòn kiếm khí ra phía trước. Luồng áp bức kia trực tiếp bị chặn lại, Tần Lãnh thở dốc rồi khó khăn nói trước khi ngất đi:
- Ta thấy lạ quá! Nhờ huynh để ý nhiều hơn…
Dương Tử thấy vậy liền sờ vào động mạch của Tần Lãnh mà nói:
- Lạ quá!
Hắn chợt nhận ra gì đó mà gào lên:
- Huynh ấy đang tiến đến Tịch Mệnh Cảnh!
Cơ Minh tỉnh dậy, hắn ngạc nhiên trước thứ còn lại sau cú vung kiếm của Tần Lãnh. Cơ Minh liền hỏi Dương Tử:
- Đại ca! Đây là thứ gì vậy?
Dương Tử vừa làm gì đó vừa trả lời:
- Đó là vết tích từ một cú vung kiếm của Tần huynh. Giờ thì huynh ấy sắp tiến đến Tịch Mệnh Cảnh rồi!
Cơ Minh có chút lo lăng hỏi lại:
- Như vậy liệu có nguy hiểm cho huynh ấy quá không?
Dương Tử khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-de-vo-cuc/3540752/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.