Dương Tử vẫn đang cố gắng hồi phục với ý định tiến lên ra đòn để kết liễu Hắc. Còn phía Hắc, sống chết hắn vẫn chưa quá rõ ràng, tuy đã chuyển đồi sang hình thái toả ra hắc khí nhưng uy lực đòn vừa rồi của Dương Tử cũng chẳng phải hư danh. Ngay lúc hắn đứng dậy và bước gần đến chỗ Hắc, Dương Tử cảm nhận được bản thân đã hết thời gian rồi. Danh thương và Danh kiếm cũng đã hết hiệu lực, hắn có chút tức giận. Cầm Sát Thần thương lên Dương Tử ném ra một thương lao đến chỗ Hắc. Vừa lúc sắp đầu thương sắp chạm đến người Hắc thì hắn đã bật dậy và dùng Hắc Tuyệt Kiếm hất văng Sát Thần thương bay đi. Hắn thở dốc mà nói:
- Một đòn đó của ngươi đưa ta đi thăm quỷ môn quan hơi lâu đấy nhỉ?. Ngôn Tình Cổ Đại
Dương Tử vẫn đang thi triển Thôn Phệ Chi Pháp, hắn bắt đầu có chút dấu hiệu suy kiệt sau thời gian dài chiến đấu. Có thể là linh khí chưa cạn, thể khí vẫn còn nhưng thể lực của hắn gần chạm đáy rồi. Hắn bây giờ rất muốn nhắm mắt lại, hắn chủ muốn ngủ thôi. Hắn quá mệt rồi, sao hắn và người thân hắn cứ phải chiến đấu với một kẻ như vậy chứ. Hắn vẫn liên tục tự hỏi trong đầu, đột nhiên hắn tự đầm mình một cú rất mạnh. Khiến Hắc cũng ngạc nhiên, chỉ đôi chút ngạc nhiên sau đó hắn lại cười phá lên rồi mà hỏi Dương Tử:
- Ngươi bị gì vậy? Đừng nói là bị điên rồi đấy nhé? Hahahahahaha!
Dương Tử không tức giận hắn bình tĩnh đáp lại:
- Không chắc nữa! Chỉ là lúc nãy ta có một số suy nghĩ bỏ cuộc thôi, nhưng giờ thì có lẽ là không rồi!
Dứt câu Sát Thần thương lập tức được Dương Tử thu lại về trên tay mà phi ra. Hắn cũng nhanh chóng chạy theo hướng thương bay, Hắc lúc này cũng rất đề phòng. Một kẻ có thể đấu tay đôi với hắn mà không có cơ thể hấp thụ như hắn. Thật sự có chút không bình thường, một tay hắn vận ra Hắc Trảo, tay kia cũng cầm lên Hắc Tuyệt Kiếm vung đến một đòn kiếm khí kì lạ lúc trước. Đòn kiếm khí ấy lao đến không chỉ hất văng Sát Thần thương đi mà còn đủ lực tác động đến Dương Tử ở sau Sát Thần. Không quá kinh ngạc vì những điều kì lạc của Hắc, Dương Tử nhanh chóng né tránh và lập tức vung đến một đòn Diệt trong Vô Cực Kiếm Pháp của mình. Đòn tấn công lao tới vừa đúng lúc Hắc vung tay đánh ra một đòn Hắc Trảo lao về phía Dương Tử. Hắn cũng nhanh chóng trở lại trạng thái từng chiến đấu với Dương Tử, có điều thời gian để trở lại trạng thái đó cũng không hề ngắn. Hắc Trảo và Diệt lao vào với nhau chúng tạo ra một vụ nổ không hề nhỏ. Ngay trong chớp mắt ấy Dương Tử đã dùng lấy thời gian đại đạo để tạm dừng lại thời gian trong một khoảng ngắn. Và với tốc độ sẵn có, Dương Tử nhanh chóng áp sát được vào người Hắc. Một đòn tất sát được tung ra, ngay lúc Hắc trở về trạng thái kia đã dính phải một đòn tất sát của Dương Tử lao đến. Đòn này của Dương Tử cũng chẳng mang tên gì, nó chỉ là một nhát chém bình thường, nhưng lại nhanh và mạnh đến mức kì lạ. Hắc dính phải đòn đó bị văng ra xa, hắn đau đớn gào lên:
- Đau đấy! Kiếm vừa rồi của ngươi chẳng màu mẽ như những kiếm vừa rồi. Uy lực còn tăng chứ không giảm!
Dương Tử nhàn nhạt đáp lại:
- Cũng chỉ là một kiếm ngẫu hứng chém ra thôi, ta cũng chỉ không ngờ một kiếm đấy lại gần như đưa ta đến cực cảnh kiếm đạo.
Hắc cũng có chút ngạc nhiên, hắc khí vẫn đang tràn ra để hắn hấp thụ. Hắn hỏi:
- Cực Cảnh Kiếm Đạo? Ngươi cũng không khác lão già đó nhỉ?
Dương Tử tụ lực vào kiếm, hắn đáp lại:
- Có lẽ ta cũng biết lão già mà ngươi nói là ai đấy! Thật tình thì ta cũng khá ghét hắn đấy. Nhưng cũng khá quý trọng hắn! Haizz ai bảo lão già chết tiệt vậy mà lại đưa cho ta trọng trách lớn như vậy. Nên ta đánh phải chấp nhận nó và cũng phải giết ngươi mới không phụ lòng lão già ấy!
Hắc gượng cười, hắn đáp lại:
- Hahaha! Ngươi cũng quen lão già chết tiệt đó à?
Dương Tử đáp lại:
- Cũng có chút quen biết, hừm có lẽ là rất thân thiết chăng. Ta cũng chẳng biết nữa!
Hắc cười rồi đáp lại:
- Vậy thì ngươi càng phải chết!
Hắn vung đến một đòn Hắc Trảo và biết mất ngay trước mắt Dương Tử. Vừa đỡ được Hắc Trảo Dương Tử lập tức quay người lại vung kiếm đến khoảng không trên đầu mình. Hắc nhanh chóng đỡ được mà nhảy lùi ra sau, hắn khó chịu nói với Dương Tử:
- Khá khen cho ngươi vì có thể chống đỡ đến mức này, nhưng có lẽ phải kết thúc ở đây thôi!
Hắc lại biến mất, hắn chỉ thoáng hiện ra rồi tấn công Dương Tử, tuy nhìn thì có vẻ là hắn tàng hình nhưng tốc độ của hắn đã nhanh lên một cách đáng kinh ngạc. Thật sự khiến anh main nhà chúng ta chất vật chống đỡ, ngay lúc Dương Tử vừa đỡ một đòn đánh trước mặt mình, thì Hắc đã có mặt ở sau lưng hắn tấn công một đòn rất mạnh. Dương Tử chẳng kịp đỡ nên đã dính đòn rồi bị dư chấn đánh bay đi, đòn vừa rồi của khiến Dương Tử bị thương nặng. Xương tay hắn gần như vỡ vụn khi đã giơ Sát Thần thương lên để đỡ lại đòn vừa rồi. Hắn đau đớn ngồi dậy, Hỗn Độn Thần Thể cùng dường như có chút không chịu nổi mà còn dấu hiệu sắp biến mất. Dương Tử khó chịu nói lớn:
- Vậy mà lại làm ta gãy đi một cánh tay! Ngươi cũng thật sự là khó chịu đấy tên khốn ạ!
Hắc cười khẩy, hắn nhởn nhơ đáp lại:
- Kiếm đạo là thứ ngươi tự hào nhất giống lão già kia đúng không. Vậy thì phế đi hai tay của ngươi xem ngươi còn cầm kiếm được nữa không?
Dứt câu hắn lập tức biến mất, hắn di chuyển rất nhanh tạo ra một con cuồng phong kéo theo cát bụi dưới đất bay lên. Trong cơn cuồng phong đó chỉ thấy thanh âm của Dương Tử đau đớn gào lên, hắn thật sự đã bị Hắc phế đi hai tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]