Dương Tử lúc này đã thoi thóp, hắn dù được Bắc Phi và Hoa Lan trị thương nhưng vẫn chẳng đỡ hơn bao nhiêu. Hắn lúc này đã nhìn thấy con đường mình đi từ nhỏ tới lớn. Từ lúc bò khỏi nhà để nhận thiên lôi, đến lúc gặp được Dạ Hy. Một hai câu đều là sư phụ lại đến khoảng khắc hắn đau thương nhất. Linh Nhi bị sát hại, rồi cứu Linh Nhi, đưa tông môn đến Nhất Vực. Sau lại là một đường trưởng thành, thoáng nhìn qua có vẻ chừng là dễ dàng. Nhưng một đường hắn đi đau đớn có vui sướng đều có đủ, coi như là nếm đủ đắng cay của nhân gian. Cũng coi là sống trọn một đời một kiếp người, tiếp theo lại thấy một đường mình đi đến Hư Không Giới. Gặp được bản thân mình, xong cũng vì đó mà lại tạo nên những kỉ niệm đau buồn đến không thấu. Hắn thật sự mệt rồi.
Dương Tử thật sự đã chết đi, hắn đã quá mệt rồi, con đường này hắn tự hiểu. Hắn đã đi thì không thể bỏ mình ra khỏi vị trí sẽ là một phần trong đống xác. Nhưng hắn đã cố, cố lắm, nhưng đã mệt rồi.
Bắc Phi sau khi chẳng còn cảm thấy sinh mệnh lực của Dương Tử, nàng căm phẫn trừng mắt nhìn về phía Hắc. Cô nàng đứng dậy, giọng tuy run rẩy sót thương, xong cũng đầy hào hùng và khí thế:
- Các vị! Phu quân của ta đã yên nghỉ, huynh ấy sẽ đến nơi tốt hơn, và xin các vị chớ đau lòng! Lúc này ta cần kiên cường hơn bao giờ hết, ta cần trả thù cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-de-vo-cuc/3458461/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.