Chương trước
Chương sau
Bắc Phi nghe vậy cũng nên tiếng từ chối :

- Vậy thì phiền mọi người quá ta cũng không giỏi giang gì đâu !

Một cô nàng nhí nhảnh chạy tới mà giới thiệu về bốn người họ mà vui vẻ nói :

- Vậy tỷ tên gì thế ? Ta là Thanh Di vị này là Hạc Hiên, vị muội muội này là Tử Yên, còn vị sư huynh này của ta là Vĩ Kỳ. Nếu không làm hỏng chuyện của tỷ , thì tỷ cứ đi cùng bọn ta biết đâu nơi này có thể làm tỷ bộc lộ tài năng cũng không chừng.

Bắc Phi cũng ngại ngùng mà đáp lại :

- Ta tên Bắc Phi. Nếu mọi người nói vậy xin mạn phép làm phiền.

Trên đường đi Thanh Di cũng nói rất nhiều điều với Bắc Phi về Đan Dược Trường. Thanh Di vui vẻ kể vô số điều cho Bắc Phi nghe :

- Đan Dược Trường cũng không quá khắt khe về việc tuyển chọn đệ tử đâu, tông môn bọn ta cho rằng ai cũng có thể thành tài nên cũng không quá khó vào đâu. Nhưng nếu muốn thành tài mà không học là hơi khó đấy, vì ở đây bọn ta cần học rất nhiều với tiêu chỉ ai cũng có thế làm luyện đan sư. Thậm chí nếu có người muốn sẽ có một vị đan sư đến dậy cả đêm luôn, trước đây ta cũng vậy cũng nhiều nhờ Ngữ Yên đại sự đến và chỉ dạy. Bây giờ ta cũng đã luyện ra được đan dược tam phẩm rồi đấy. Còn tỷ thì sao, tỷ luyện được mấy phẩm rồi ?

Chưa kịp để Bắc Phi nghe trả lời thì Vĩ Kỳ bật cười lên mà nói :

- Haha Bắc Phi tỷ cũng cứ yên tâm về lời mà Thanh Di muội muội nói. Nhưng trừ việc mời Ngữ Yên sư phụ về để chỉ dạy thì là do muội ấy ham chơi mới bị người đè cả đêm ra bắt học ấy !

Thanh Di cũng quát Vĩ Kỳ mà nói :

- Huynh lại làm xấu mặt ta nữa rồi !

Bắc Phi cũng vui vẻ mà can ngăn hai người lại mà trả lời từng câu hỏi của Thanh Di :

- Thôi mà dù sao mọi người cũng không nên làm như vậy. Còn câu hỏi của Thanh Di muội muội thì ta luyện được tứ phẩm đỉnh cấp rồi và cũng có khả năng luyện ra được ngũ phẩm hạ cấp rồi.

Mấy người đều há hốc mồm mà đồng thanh nói :

- Gì chứ tỷ cũng đâu nhiêu tuổi mà luyện được tứ phẩm đỉnh cấp rồi !

Bắc Phi mặt có chút bỡ ngỡ tay chạm vào cằm mà hỏi :

- Người như ta hiếm lắm sao ? Sư phụ bảo ta rằng như vậy vẫn chưa đủ ta có hồn của Dược Tổ gì đấy nên rất dễ học.

Mọi người lại tiếp tục ngỡ ngãng ngơ ngắc đến bất ngửa. Thanh Di nước mắt tuôn rơi mà chạm vào vai Bắc Phi mà nói :

- Hichic không chừng tỷ là Dược Thần Minh Thể ấy chứ !

Bắc Phi vẫn ngơ ngơ mà hỏi :

- Cái đấy có tác dụng lắm hả ?

Mọi người nghe vậy ai lấy cũng càng khóc to hơn mà đều gào lên :

- Ông trời thật bất công ! Người không biết đến nó lại có mà người như chúng con lại không ! Tại sao vậy ?

Đáp lại tiếng khóc của bọn họ trời càng nắng thêm. Khiến họ cũng ngừng khóc mà đồng loạt giơ ngón giữa lên mà đồng thanh ngẩng lên trời nói :

- Con mẹ phá hủy khoảng khắc buồn mình của bọn ta !

Trời lại càng nắng thêm khiến họ cũng cạn lời mà dẫn Bắc Phi đi tiếp đến Đan Dược Trường. Trên đường đi mọi người cười đùa rất vui vẻ khiến cho Bắc Phi lại nhớ đến lúc vẫn ở với mọi người. Tâm cảnh giao động Bắc Phi lĩnh ngộ được ý cảnh mà lấp tức lấy lò đan ra bắt đầu luyện. Mọi người thấy vậy cũng bố trận bảo vệ Bắc Phi, càng xem họ lại càng hiểu thế nào mới là thiên tài. Vĩ Kỳ là người phát hiện đầu tiên mà nói với mọi người :

- Nhìn kìa tỷ ấy có thể khống chế hai loại linh hoả kìa !



Mọi người cũng bất ngờ mà thán phục về sự am hiểu của Bắc Phi với đan dược. Thanh Di và Tử Yên rất chăm chú nhìn mà cũng vô tình ngộ ra chân ý mà lập tức cũng ngồi xuống luyện đan. Thấy vậy Vĩ Kỳ và Hạc Hiên cũng ngồi xuống mà quan sát kĩ Bắc Phi luyện đan. Xem một hồi họ cũng gỡ bỏ được vướng bận họ gặp lâu nay mà ngồi xuống luyện đan. Sau một hồi vất vả Bắc Phi cũng đã dùng hàng loạt thủ quyết mà đưa các linh thảo còn lại vào trong lò. Khiến lập tức bắt đầu có dị tượng, mùi thơm của đan dược ngũ phẩm cũng đã khiến cả khu dừng có khi cũng tràn ngập mùi hương của dược liệu. Bắc Phi cũng đã dùng tới những thủ quyết cuối cũng mà thành công luyện được đan dược ngũ phẩm trung cấp. Bắc Phi cũng vui mừng cầm lấy định khoe với Thanh Di thì lại thấy mọi người đang luyện đan đột phát nút thắt, nên cũng không làm phiền mà còn giúp đỡ và chỉ cho họ một số thứ sai sót. Hai canh giờ sau mọi người cũng đều có thành quả của chính mình mà vui mừng ôm lấy Bắc Phi mà đồng thanh nói :

- Cảm ơn Bắc Phi tỷ tỷ !

Họ lại tiếp tục đi tiếp tục nói chuyện và tiếp tục luyện đan và trao đổi kinh nhiệm cho nhau. Đêm hôm ấy họ cũng nghỉ lại trong rừng mà hưng phấn nói chuyện về đan đạo. Tử Yên cũng hỏi Bắc Phi :

- Bắc Phi tỷ à tại sao lúc nãy ta luyện Luyện Khí Đan mà tỷ lại bảo ta cho Nhung Hươu vào sau vậy ạ ?

Bắc Phi cũng vui vẻ giải thích :

- Muội cho vào lúc ấy cũng không sai nhưng mà Nhung Hươu có tính ấm lại có vị ngọt cho vào sớm sẽ không hoà hợp được với Tuyết Thảo mà giảm hiệu quả của đan xuống !

Mọi người cũng vỗ tay mà khen ngợi Bắc Phi, Sau khi cũng giải đáp cho mọi người thì họ cũng đã đi ngủ mà chuẩn bị cho một ngày mới.

Hôm sau ngủ dậy Thanh Di đã thấy mọi người đều ngồi luyện đan dưới sự để ý và chỉ bảo của Bắc Phi. Thấy mọi người dậy sớm mà không gọi mình. Nàng liền phồng má lên mà khóc rồi sụt xịt nói :

- Mọi người chơi ăn gian kìa huhu.

Bắc Phi thấy vậy mắt sáng lên mà chạy tới ôm lấy Thanh Di mà nói :

- Trời đất ơi sao lại có một bộ mặt dễ thương như vậy chứ ?

Vừa bị véo má mà vừa được Bắc Phi xoa đầu Thanh Di lại phồng má lên mà nói :

- Tỷ có định thả ta ra không vậy ?

Bắc Phi thấy mình có vài hành động hơi quá đáng nên lập tức đứng dậy mà xin lỗi :

- Ta xin lỗi muội vì đã làm những điều quá đáng !

Thanh Di thấy vậy cũng tới mà ôm Bắc Phi mà nói :

- Ta có trách tỷ đâu mà tỷ phải xin lỗi vậy.

Bắc Phi nghe vậy mắt lại sáng lên ôm lấy Thanh Di mà véo má rồi xoa đầu. Thanh Di lại lên tiếng :

- Nhưng tỷ cũng phải dậy ta luyện đan đấy nhá !

Bắc Phi vẫn véo má nàng mà nói :

- Đương nhiên là được rồi.

Sau đó họ đã mất cả buổi sáng để đùa nghịch với nhau và luyện đan. Quay trở lại với nhân vật chính của chúng ta, Dương Tử và Nhẫn Dạ cũng đã đến được một toà thành ở gần nhất mà dừng chân. Hắn cũng dịch dung để tránh mấy tông môn kia phát hiện ra mình. Sau khi đến một nhà trọ thuê phòng Dương Tử lấp tức nói với Nhẫn Dạ :

- Sư phụ người lập tức lấy mấy thứ này bố trận để tránh tai mắt giúp con được không ?

Trờ về lúc vào thành không lâu, Dương Tử đang đi tìm chỗ trọ thì lại vô tình thấy được Ẩn Mạch Liên Hoa mà sạp đồ bên đường đang bán. Hắn lập tức xà vào mà nói với ông chủ :

- Ông chủ cái này trông đẹp quá rất hợp để trên bàn trang điểm của vợ ta, bán cho ta được không ?

Ông chủ thấy vậy cũng đáp lại với vẻ mặt có chút buồn :

- Ta tưởng nó quý hiếm đến đâu cơ thì ra cũng chỉ là hoa thường. Nhưng sao nó lại sinh trưởng ở nơi quái quỷ như một đỉnh núi vậy ?

Dương Tử lại tiếp tục nói với ông chủ sạp đồ :



- Ta cũng là luyện đan sư nhưng cũng chưa từng nghe qua hoặc nhìn thấy loại hoa này ! Nên chắc nó cũng không có giá trị nhiều.

Ông chủ mặt cũng ủ rũ mà nói :

- Thôi được nếu công tử không chê nó xấu thì cứ cầm đi cho ta 10 quan tiền là được.

Dương Tử thấy vậy liền đưa cho ông chủ một lượng bạc mà nói :

- Thế thì có vẻ quá rẻ với sự đẹp đẽ của nó. Chi bằng ông chủ cứ nhận một lượng bạc này coi như là ta mua cả công sức của ông chủ đi vậy.

Nói xong hắn cũng đi luôn mà không nói thêm gì khiến ông chủ cũng khó hiểu tự hỏi :

- Tên này bị sao vậy ? Mà thôi có tiền là mừng rồi.

Quay lại chỗ phòng trọ Dương Tử bây giờ đã lấy ra một số thiên tại địa bảo khác mà làm một vài thủ ấn để tạo ra thứ gì đó. Nhẫn Dạ nhận ra ngay mà nói :

- Thằng đần nhà mi, với cảnh giới hiện tại ngươi mà làm ra việc che mắt thiên đạo là không xong với nó đâu !

Dương Tử lúc này vẫn đang cố thực hiên nốt thủ quyết miệng không mừng phụt màu mà khó nhọc đáp lời Nhẫn Dạ :

- Không...Không sao ta vẫn trụ được người không cần lo đâu !

Nói xong hắn liền hô lên :

- Thiên đạo xoay chuyển biến đổi càn khôn. Che mắt thiên đạo !

Dứt câu hắn cũng bị phản phệ mà lăn ra ngất khiến Nhẫn Dạ cũng cạn lời với thằng đệ tử của mình mà nói :

- Ngươi cũng may mắn đấy liều mạng như vậy mà thiên đạo không dẫn lôi phạt tới.

Một luồng năng lượng từ trận pháp bay đi cùng lúc tiến đến và đồng loạt nhập và người của Bắc Phi, Dạ Hy, Linh Nhi. Khi chuyền đến cũng là lúc dọng Dương Tử cũng phát lên trong thần thức của họ :

- Ta đã che mắt thiên đạo nhưng mọi người vẫn nên cẩn thận đấy.

Ba người nghe xong cũng thấy yên lòng khi vẫn biết hắn bình an. Lúc này Bắc Phi lại bị Vĩ Kỳ làm phiền mà hỏi :

- Bắc Phi tỷ à, Cái cây này gọi là gì vậy ?

Bắc Phi cũng hồi thần mà đáp :

- Tuyết Nhung Thảo. Cái này khá hiếm đó !

Vĩ Kỳ lại e dè mà lên tiếng :

- Nhưng tỷ à ta nói ta tìm thấy cả một đống tỷ có tin không ?

Bắc Phi cũng được Vĩ Kỳ dẫn đến chỗ mọi người đang thu thập thảo dược. Thấy vậy mọi người cũng lao đến hỏi Bắc Phi đây là cây gì và có công dụng gì. Khiến Bắc Phi cũng choáng váng khi có rất nhiều loại thảo dược hiếm xuất hiện ở đây. Lúc này Hạc Hiên đang định đi về lấy thêm nhẫn trữ vật mà để thêm thảo dược thì bỗng nhiên có một kết giới hiện lên và ngăn cho Hạc Hiên ra ngoài và mọi người cũng vậy. Bắc Phi cũng mơ hồ nhớ về nhưng lời Nhẫn Dạ nói :

- Nếu con mà thấy nơi nào có nhiều thảo dược hiếm hoặc không thể mọc ở đấy. Thì thứ nhất con đã gặp được chuyển thừa của một vị đan sư nào đó, thứ hai là con gặp được nơi chứa hạt giống hệ mộc hoặc là có hồ linh dịch gần đó.

Nghĩ đã thông xuất Bắc Phi cũng lên tiếng trấn an mọi người mà nói :

- Mọi người bình tĩnh nếu cẩn thận đây không trừng là cơ duyên của chúng ta. Một chúng ta có thể gặp được hồ Linh Dịch, hai chúng ta có thể gặp được chuyển thừa. Vậy nên mọi người phải cẩn thận một chút.

Bắc Phi nói xong cũng là lúc có trận động đất rung lên khiến mặt đất nứt ra mà làm cho Tử Yên, Vĩ Kỳ và Hạc Hiên rơi xuống dưới !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.