Lâu Thành nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại. Nhưng nghĩ tới tương lai tốt đẹp sau này, cuối cùng cậu cũng cố gắng dứt khỏi sự mê hoặc của game online. Cậu dùng cớ chết máy để rút lui và rước lấy mấy tiếng mắng chửi của đám “bạn xấu”.
Lúc cậu leo lên giường, còn mười phút nữa mới đến giờ đi ngủ quy định của lão Thi. Cậu lấy điện thoại ra và đăng nhập vào QQ để tán gẫu vài câu với Nghiêm Triết Kha. Cậu mở giao diện nhắn tin với Nghiêm Triết Kha ra và nhắn: “Lại một ngày mệt mỏi, nằm ở trên giường mà cảm thấy mệt như chó.”
“Gâu gâu gâu.” Nghiêm Triết Kha nhắn lại ba chữ.
Lâu Thành bật cười: “Cậu cũng vậy à?”
“Tự mình chọn tham gia huấn luyện đặc biệt, dù có ngã quỵ cũng phải hoàn thành!” Nghiêm Triết Kha gửi một icon hai tay chống chống nạnh vờ ngây thơ.
“Đúng vậy, nhất định phải chống cự đến hết học kỳ này.” Lâu Thành cũng không dám mạnh miệng nói. Ngược lại, cậu nhắn: “Tôi thật sự không nghĩ rằng cậu trên mạng với ngoài đời lại khác nhau như vậy. Cái tin “gâu gâu gâu” vừa rồi làm tôi cười muốn bể bụng luôn.”
Nhắn xong, cậu gửi một icon dở cười dở khóc.
Nghiêm Triết Kha gửi icon đỏ bừng mặt: “Không phải lúc nào tôi cũng nghiêm túc đâu.”
Tâm tình của Lâu Thành lúc này rất tốt. Đến mười giờ rưỡi, cậu mới luyến tiếc chúc Nghiêm Triết Kha ngủ ngon. Sau đó cậu chìm vào giấc ngủ cùng với hi vọng cùng mơ tưởng về một tương lai tốt đẹp.
Hôm sau, chuông báo thức đúng giờ vang lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-tong-su/52950/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.