Lâu Thành đang cảm thấy kinh ngạc thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một gương mặt đầy nếp nhăn, làm cậu bị dọa một trận:
“Sư phụ, sao, sao người lại quay lại rồi?”
Lão Thi cười nói:
“Vừa rồi quên nhắc cậu. Đã bái sư rồi thì bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày phải rời giường lúc năm giờ rưỡi. Và phải có mặt ở đây lúc năm giờ năm mươi phút. Phải tu luyện thêm hai giờ trước buổi huấn luyện đặc biệt.”
“Phải dậy lúc năm giờ rưỡi?” - Lâu Thành kinh ngạc hỏi lại. Chẳng phải lúc đó trời vẫn còn chưa sáng sao? Hồi học lớp mười hai cũng không khổ như thế này!
Mỗi ngày dậy lúc năm giờ rưỡi, vậy thì ngủ được bao nhiêu tiếng chứ? Cứ luyện tập như vậy, cho dù cậu có kim đan thì cơ thể cũng chưa chắc có thể chống đỡ nổi.
“Sao? Không muốn hả?”
Lão Thi lấy tay sờ cái cằm lưa thưa râu trắng của mình:
“Cậu đã bỏ lỡ tuổi thích hợp để luyện võ rồi. Bây giờ muốn đạt được cấp chín nghiệp dư trong vòng hai năm, nếu không chịu được cực khổ thì làm sao thành công được. Siêng làm thì có, siêng học thì hay. Oắt con, nghe lời ta sẽ không bị thiệt thòi đâu.”
Lâu Thành trầm mặc một chút. Cậu nhớ đến những mong đợi gần đây của mình với Võ đạo, cuối cùng cậu gật đầu:
“Dậy sớm thì được, nhưng mà, không phải sáu giờ ký túc xá mới mở cửa sao?”
“Chuyện nhỏ, ta sẽ kêu người đưa chìa khóa ký túc xá cho cậu.”
Lão Thi khoát tay, vẻ mặt như muốn nói đây chỉ là chuyện cỏn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-tong-su/52948/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.