Lão Thi nhướn mày rồi híp mắt lại, sau đó lại mở ra. Con ngươi đục ngầu, vô thần, đầy quỷ dị biến thành màu trắng, trong suốt và lạnh lẽo. Hình ảnh của Lâu Thành phản chiếu nơi đáy mắt của lão.
Lão nhíu mày và trầm ngâm một lát. Màu sắc kỳ lạ trong mắt cũng mất đi. Lão chắp tay đi qua Lâu Thành, đi được vài bước lại quay đầu nhìn lại một chút. Sau đó lão lại tiếp tục đi kiểm tra những người khác giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra và lão cũng chưa từng phát hiện ra điều gì.
Lần luyện Tĩnh Trang lần thứ nhất có vẻ khá tẻ nhạt. Cơ thể trở nên dễ dàng mệt mỏi hơn. Lão Thi bấm đồng hồ, khi thấy thời gian đã trôi qua được nửa tiếng liền ho khan vài cái và nói:
“Ngừng lại, lần thứ nhất luyện Tĩnh Trang đến đây thôi.”
Giọng nói của lão Thi tựa như từ chân trời truyền tới tai Lâu Thành, mang lại cho cậu một cảm giác mờ ảo, không chân thật. Nhưng Lâu Thành chỉ có thể dằn sự luyến tiếc trong lòng xuống mà rời khỏi trạng thái “tĩnh”. Tiếng ồn ào xung quanh, hình ảnh những chàng trai cô gái ở hiện thực như thủy triều cứ cuồn cuộn lao đến và lắp kín mọi giác quan của cậu.
“Mẹ nó, luyện Âm Dương Trang đúng là mệt mỏi mà!” Thái Tông Minh vừa duỗi tay duỗi chân vừa oán trách.
“Đúng vậy, nhưng mà cũng hay đấy chứ.” Lâu Thành bắt chước co duỗi tay chân. Cậu không thể nào nói với Thái Tông Minh rằng cậu đã có cảm giác như đứng giữa đất trời rộng lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-tong-su/52946/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.