Nháy mắt, Hồ Chính sinh ra ảo giác Lâu Thành trước mắt mình bỗng nhiên trở nên cao to như người khổng lồ. Tiếng nắm tay giòn tan, tiếng gió rít gào tựa như cái gì đó từ trên cao rơi xuống. Anh ta có cảm giác sự hung mãnh của khí thế ấy giống như sự sụp đổ của một ngọn núi, chôn vùi hết thảy mọi thứ.
Uy lực đó khiến Hồ Chính nghĩ ngay đến việc né tránh, không dám trực tiếp hướng thẳng về mũi nhọn. Có thể thế phòng thủ ở tay đã thay đổi nhưng cước bộ dưới chân lại không theo kịp, dẫn đến hiệu quả phòng thủ sẽ thấp hơn. Vì thế, anh ta chỉ có thể cắn răng, giữ vững niềm tin. Anh ta hơi thay đổi chiêu thức, hai tay giao nhau và đưa ra trước cơ thể.
Thế phòng thủ này sẽ không bị phá vỡ nhưng sẽ đánh mất cơ hội phản kích lại và biến hóa sau đó. Đây là một lựa chọn vững chắc và ngốc nghếch. Nhưng Hồ Chính không suy xét sâu xa đến thế!
Bốp!
Tiếng quyền kích va vào nhau, một âm thanh nặng nề vang lên, truyền vào tai Hồ Chính. Cùng lúc đó, anh ta cảm nhận được một cỗ sức mạnh kinh người truyền vào cơ thể. Thế phòng thủ dù chưa bị phá vỡ nhưng lại rất khó mà áp chế được đòn tấn công này. Hai tay bị luồng sức mạnh ấy ép đến mức lùi lại, dính chặt vào trước ngực.
Sức mạnh này thật kinh khủng! Hồ Chính bị hai tay như hóa thành thiết chùy của mình đập vào ngực. Cơn đau từ xương sườn truyền lên đại não.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-tong-su/2686458/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.