Lúc này, Nghiêm Triết Kha không gửi icon nữa, cô nhắn một tin thật dài: “Hầy, từ khi dượng tôi mất, anh ấy bắt đầu có xu hướng tự bế, và mọi người cũng không biết nên nói chuyện như thế nào với anh ấy cả… Hơn nữa, nếu tôi mà quá thân thiết với anh ấy, hay chuyện chúng tôi là họ hàng bị lộ ra ngoài, thể nào mấy bạn nữ kia cũng sẽ làm phiền tôi đến chết mất. Ví dụ như “Kha Kha, giúp tôi đưa thư này cho anh họ cậu đi” hay là “Kha Kha, kêu anh họ cậu đến ăn liên hoan đi”, nếu không thì là “Kha Kha, tài khoản QQ của anh họ cậu là gì vậy”… Tóm lại là, sẽ rất rất phiền toái!”
“Ha ha, nếu mấy bạn nam biết Lâm Khuyết là anh họ cậu, cậu ta cũng sẽ bị làm phiền đến chết.” Lâu Thành lại khéo léo tâng bốc Nghiêm Triết Kha.
Nghiêm Triết Kha không đáp, chỉ gửi icon cười hì hì.
Bỗng nhiên cậu nhớ tới một cuộc trò chuyện trước kia của hai người, Lâu Thành gửi một icon tôi là ai, tôi đang ở đâu và tôi đang làm gì: “Như thế nghĩa là cậu không đến Đế Đô mà lựa chọn học ở Tùng Thành là vì anh họ cậu?”
Lấy thành tích luôn rất tốt cùng với phong độ thi cử luôn ổn định của Nghiêm Triết Kha, cô ấy có thể dễ dàng đỗ vào Đại học Hoa Hải – trường có danh tiếng bậc nhất ở Đế Đô. Bản thân cậu lúc đầu cũng không nghĩ đến chuyện sẽ gặp cô ấy ở Tùng Thành.
Cái này có được xem như duyên phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-tong-su/2686440/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.