Chương trước
Chương sau
Chương 20: Khảo thí thực lực. (1)

Mặc dù khí lực của mình dưới sự trợ giúp của U Lan Thảo đã tăng lên đến ngoài 650 cân, nhưng lợi dụng linh dược và đan dược để tăng lên khí lực, dù sao sẽ có tổn hại đạo cơ, nói thông tục một chút chính là khí huyết tăng lên còn chưa củng cố, tương đối phù phiếm, rất dễ dàng xuất hiện biến cố, cần tu luyện khắc khổ, triệt để dung hợp khí huyết tăng lên vào trong thân thể, mới thật sự là vững chắc.

Trong Lâm gia đình viện, quyền phong phần phật không ngừng vang lên, kéo dài không dứt, thật lâu không thôi.

Trong mấy ngày kế tiếp.

Lâm Tiêu một bên khống chế Toản Địa Giáp chém giết trong núi rừng, một bên khổ luyện quyền pháp, củng cố khí huyết tăng lên do hấp thu U Lan Thảo, đồng thời vào buổi sáng cách mỗi hai ngày, đợi sau khi cha mẹ rời đi, muội muội đi ra ngoài thì Lâm Tiêu sẽ lần nữa hái xuống một mảnh phiến lá U Lan Thảo, nấu thành nước thuốc, ngâm hấp thu.

Dưới công hiệu mạnh mẽ của U Lan Thảo, khí lực Lâm Tiêu đang tăng lên với một tốc độ kin người.

Mười ngày qua đi, vào đêm.

Trong đình viện, hai mắt Lâm Tiêu trợn trừng, thân hình cong lên, dưới chân liên tục đong đưa, hai đấm hiện lên hình hổ trảo, long hành hổ bộ, như một đầu Vạn thú chi Vương ngạo khiếu núi rừng đang dò xét, uy phong lẫm lẫm, chợt hai chân mạnh mẽ đong đưa, đánh ra hai đấm, Lâm Tiêu đánh tiếp ra thức thứ hai của Mãnh Hổ Quyền Pháp.

- Hổ Khiếu Sinh Phong!

Sau lưng Lâm Tiêu uốn lượn, cong đến mức tận cùng, như một thanh đại cung kéo đến trăng rằm, toàn bộ cột sống hiện lên hình rồng, hai chân uốn lượn, sau đó mạnh mẽ bắn lên, dưới chân trong ba bước khí lưu kích động, phát ra thanh âm BA~ BA~ như quất roi, mang theo khí lưu mạnh mẽ, lập tức liền đánh ra thứ thứ ba...

- Mãnh Hổ Khiêu Giản!

Rống!

Lâm Tiêu cả người như mãnh hổ, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, thân hình lập tức lao nhanh ra chừng một trượng, hai đấm xuất kích, đánh vào trong hư không, mảng lớn không khí nổ vang, nhấc lên một hồi lực gió trong phạm vi nhỏ, hai chân giẫm tại chỗ, gạch đá màu xanh vậy mà tầng tầng vỡ ra, thật sự rất giống mộ đầu Mãnh Hổ hạ sơn, uy phong lẫm lẫm trong khe núi.

Đặc biệt là chỗ hai tay hắn, hai móng tay hiện lên hình hổ trảo chìa ra, không khí trong lòng bàn tay nổ vang, thật giống như không khí nổ tung trong tay vậy, hai móng tựa hồ như muốn trảo bạo cả không khí.

Lúc này đã lộ ra sự khác nhau giữa Lâm Tiêu với võ giả Luyện Cốt Kỳ bình thường, võ giả Luyện Cốt Kỳ bình thường mặc dù có mấy trăm cân khí lực, nhưng tuyệt đối không thể trong lúc vung quyền sinh ra khí bạo. Nhưng sự tu luyện khắc khổ của Lâm Tiêu, tăng thêm tư chất, thiên phú hắn vốn không tệ, , cùng với lĩnh ngộ đối với ý cảnh Mãnh Hổ Quyền Pháp, thời gian mười ngày tương đương với người bình thường khắc khổ tu luyện hai tháng .

Giờ phút này, Lâm Tiêu thân thể to lớn, đường cong rõ ràng, tuy rằng không có cơ bắp nảy nở giống như vận động viên thể hình kiếp trước, nhưng thân hình cơ bắp, trong thân thể hình giọt nước kia ngược lại ẩn chứa lực lượng càng thêm đáng sợ.

Mãnh Hổ thất thức, một chiêu tiếp một chiêu được dùng ra trong tay Lâm Tiêu, không khí quanh thân Lâm Tiêu cổ đãng càng ngày càng kịch liệt, không khí vang lên BA~ BA~, như sóng biển liên tiếp. Đến cuối cùng, trong quyền phong rõ ràng ẩn ẩn có tiếng hổ gầm truyền đến, uy mãnh lăng lệ ác liệt, khí phách dị thường.

- Mãnh Hổ Quyền Pháp thức thứ bảy Thần Hổ Bái Vĩ!

Lâm Tiêu thân như con quay, rất nhanh bôn tẩu trong sân, khí thế như cầu vồng, đùi phải đột nhiên như quật ra, giống như thần hổ vẫy mạnh đuôi, đùi phải vung đá, âm bạo kịch liệt vang lên, không khí nổ vang.

Oanh!

Lâm Tiêu đùi phải đá không, thuận thế rơi xuống, chỗ đùi phải đáp xuống, khối gạch xanh nghiêm chỉnh nổ tung ra, hóa thành từng khối gạch vụn.

Nhân loại không có đuôi, nhưng đối với mãnh thú mà nói, cái đuôi lại là vũ khí sắc bén nhất, có ít thậm chí còn sắc bén trên cả miệng và móng vuốt, những ngày này Lâm Tiêu khống chế Toản Địa Giáp phân thân chém giết, đối với cái đuôi hiểu càng ngày càng sâu, rốt cục đã thi triển được thức cuối cùng, cũng là thức khó khăn nhất của Mãnh Hổ Quyền Pháp này đến đỉnh phong.

Hô!

Lâm Tiêu đánh xong một bộ Mãnh Hổ Quyền Pháp liền thở phào một hơi, áp xuống huyết dịch lao nhanh trong thân thể, thân hình thẳng tắp như thương.

- Mãnh Hổ Quyền Pháp này của ta rốt cục đại thành rồi, mà lực lượng thân thể cũng đạt đến hơn bảy trăm cân, đạt đến Luyện Cốt đỉnh phong.

Lâm Tiêu mừng rỡ.

Mười ngày qua, Lâm Tiêu ngâm nước thuốc U Lan Thảo, rồi sau đó khắc khổ tu luyện, không có nửa phần lười biếng, hai cây U Lan Thảo kia có tất cả tám phiến lá, hiện giờ cũng đã bị Lâm Tiêu tiêu hao đi sáu phiến, rốt cục cũng tăng khí lực đến gần 800 cân, đạt đến Luyện Cốt đỉnh phong.

Võ đạo chi đồ, từng bước gian nan, không có tu luyện khắc khổ, rất khó đại thành. Lâm Tiêu tuy rằng thiên phú kinh người, nhưng nếu như không có linh dược như U Lan Thảo cùng với hắn luyện công ngày đêm, cũng không có khả năng dùng thời gian ngắn ngủn hai mươi ngày đã từ Luyện Thể đỉnh phong 400 cân đạt cho tới Luyện Cốt đỉnh phong 800 cân như hiện giờ.

Mười ngày khổ tu này, cũng nhờ Lâm Tiêu tư chất kinh, đệ tử bình thường coi như khổ luyện một năm, cũng chưa chắc có được thành quả như Lâm Tiêu trong mười ngày qua.

- Cách Võ Điện Bình Cách còn không đến một năm, ta phải mau chóng trở thành Chân Võ giả, bất quá Luyện Tủy Kỳ không giống với Luyện Cốt Kỳ, không phải đơn giản tăng lên khí lực là được, sau Luyện Tủy Kỳ, thân thể võ giả đã có thể tự chủ chậm chạp hấp thu nguyên khí trong thiên địa, chú ý chính là võ đạo tinh thần và thăng hoa về mặt ý chí, cùng với lột xác trên nhục thể, đây không phải là khổ tu có thể thành công, còn cần đến cảm ngộ nhất định nữa.

Lâm Tiêu trong nội tâm yên lặng suy tư, hôm nay U Lan Thảo trong tay hắn, chỉ còn lại có hai cây chủ và hai mảnh phiến lá, bất quá Lâm Tiêu cũng không định phục dụng, tiến giai Luyện Tủy Kỳ cần cảm ngộ, mà không phải dựa vào linh dược đắp lên.

- Hơn hai mươi ngày không đi Huấn Luyện Quán rồi, ngày mai cũng nên đi Huấn Luyện Quán kiểm tra đo lường thành tích của mình một chút.

Đối với khí lực bản thân, Lâm Tiêu có thể cảm giác được rõ ràng, nhưng tốc độ, thân pháp, phản ứng thần kinh các loại..., lại cần dụng cụ chuyên môn ở Huấn Luyện Quán mới có thể khảo khí được tinh chuẩn.

Con dân Võ Linh Đế Quốc chỉ cần tuổi tròn mười tuổi đều phải tiến vào Huấn Luyện Quán tu hành.

Cái gọi là Huấn Luyện Quán, là do hoàng thất Võ Linh Đế Quốc cùng với Võ Điện, Thánh Địa mấy thế lực lớn trên đại lục liên hợp tổ chức, vì chính là toàn dân tập võ, khiến thế giới loài người xuất hiện nhiều cường giả hơn nữa để đối kháng với yêu thú.

Bất quá tài nguyên võ giả dù sao có hạn, Huấn Luyện Quán cũng chia các loại đẳng cấp, bình dân bình thường là đại chúng nhất, số lượng phổ biến nhất, nhưng thực lực giáo quan lại bình thường, mà gia đình giàu có và một ít gia đình có được võ giả lại có thể tiến hành huấn luyện trong Huấn Luyện Quán tốt hơn, kinh nghiệm và thực lực của giáo quan cũng mạnh hơn Huấn Luyện Quán bình thường rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.