Chương trước
Chương sau
La Hạo ở trong Huấn Luyện Quán cũng thuộc về loại người cực kỳ cường thế, so với đám người Lưu Lực mà nói, La Hạo đạt đến Luyện Tủy Kỳ thực lực càng mạnh hơn nữa, cũng càng mịt mờ, không ngang ngược càn rỡ như bọn Lưu Lực. Bởi vậy ở trong Huấn Luyện Quán, nếu như nói đám Lưu Lực là người người hô đánh, như chuột chạy qua đường, mọi người giận mà không dám nói gì thì đám La Hạo tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn được một tí người sùng bái.

Bất quá đối với Lâm Tiêu mà nói, sớm đã nhìn thấu hắn, nhưng trong lòng lại không khỏi lạnh lùng cười cười, tự nhiên hiểu rõ cái mà đám La Hạo gọi là luận bàn, tuyệt đối không có hảo tâm gì.

- Thật có lỗi, ta không có hứng thú!

Lâm Tiêu vắt khăn lau mồ hôi lên vai đáp, sau đó xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý đến La Hạo.

La Hạo vốn tao nhã, phong độ nhẹ nhàng, khóe miệng thậm chí còn mang theo một tia cười nhạt giờ khắc này sắc mặt thoáng chốc chìm xuống, thần sắc vô cùng âm lãnh, trong hai mắt càng hiện lên một tia ác độc.

Một đạo nhân ảnh bỗng dưng ngăn ở trước mặt Lâm Tiêu, quát lạnh nói:

- Lâm Tiêu, ngươi không khỏi cũng quá làm càn, Hạo ca tìm ngươi luận bàn là để mắt ngươi, ngươi thật cho mình là một nhân vật rồi sao, thứ gì chứ.

Người nọ ngửa đầu lên cao, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường nhìn qua Lâm Tiêu, giống như gia chủ đang quan sát nô bộ thủ hạ vậy, thần sắc, ngữ khí chẳng thèm ngó tới, thân hình triệt để ngăn trở đường đi của Lâm Tiêu.

- Chó ngoan không cản đường, cút ngay cho ta!

Lâm Tiêu ngẩng đầu đạm mạc lên tiếng, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một đạo hào quang lăng lệ, như mãnh thú lộ ra răng nanh, một cổ khí tức ngang nhiên từ trong cơ thể hắn cuốn ra, thoáng chốc tràn ngập.

Đăng đăng đăng...

Khí tức đáng sợ cuốn tới, nam tử cường tráng nam kia dưới tiếng quát ẩn chứa võ đạo ý thức của Lâm Tiêu lại không kìm được lùi về sau hai bước, như thỏ rừng gặp diều hâu, bản năng ở sâu trong nội tâm sinh ra một tia sợ hãi.

- Ngươi là thứ gì, lại dám rống to với ta, thực là muốn chết!

Dị động ở đây đã sớm hấp dẫn rất nhiều đệ tử trong luyện công đại sảnh, nam tử cường tráng ở trước mắt bao người bị Lâm Tiêu quát lui, phục hồi tinh thần lại khuôn mặt lập tức đỏ lên, không khỏi thẹn quá hoá giận, gào thét một tiếng muốn xông lên, trong nội tâm cái gì cũng không để ý đến.

Hắn dầu gì cũng là cường giả Luyện Cốt đỉnh phong, một thân khí lực đạt đến 800 cân, lại bị Lâm Tiêu một tiếng quát lui, nếu truyền đi, mặt mũi Bố Lâm hắn để đâu, về sau sao còn lăn lộn trong Huấn Luyện Quán được nữa.

Nhưng còn không đợi hắn vung quyền xuất kích đã bị La Hạo thoáng cái ngăn lại, La Hạo chắp hai tay sau lưng, đứng trước mặt Lâm Tiêu, khóe miệng cong lên một tia đùa cợt, giống như tiếc nuối, lại như tiếc hận, càng ẩn chứa một tia khinh thường nồng đậm:

- Lâm Tiêu, lần trước nhìn thấy ngươi giao chiến với Lưu Lực, La Hạo ta vốn tưởng rằng Lâm Tiêu ngươi đã trở nên mạnh mẽ rồi, thì ra vẫn là một người nhu nhược như trước, ngay cả luận bàn giữa đệ tử cũng không dám, Xùy~~... Uổng ta còn muốn giao thủ với ngươi, luận bàn với nhau, thật sự là mắt bị mù, đệ đệ Lâm Hiên, cũng không gì hơn cái này, theo ta thấy thì, danh tiếng thiên tài của ca ca Lâm Hiên ngươi chỉ sợ cũng là nói quá sự thật...

La Hạo không nhịn được lắc đầu, vô cùng thất vọng, từ sâu trong tâm toát ra một tia khinh miệt.

- Tùy ngươi nói thế nào cũng được.

Lâm Tiêu biểu lộ lạnh lùng, hồn nhiên bỏ qua khiêu khích của La Hạo, cất bước rời đi.

Hắn còn không biết nguyên nhân La Hạo nói những lời này căn bản chính là vì kích nộ hắn, khiến hắn nóng lên đáp ứng luận bàn. Nói thật, La Hạo tuy rằng thân là cường giả Luyện Tủy Kỳ, nhưng Lâm Tiêu khống chế Toản Địa Giáp phân thân chém giết qua vô số lần, đánh chết quá lớn lượng mãnh thú yêu thú, võ đạo ý chí chi kiên định đến mức La Hạo bọn hắn căn bản không cách nào tưởng tượng nổi, Lâm Tiêu từng chém giết qua bên bờ sinh tử há lại sợ một tên La Hạo nho nhỏ? Chỉ là đối phương hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, loại luận bàn này căn bản không có chút ý nghĩa, chỉ có ngu ngốc mới nghe lời khích tướng mà liều lĩnh đáp ứng.

Về sau nếu tùy tiện ai đến muốn luận bàn cũng đều đáp ứng, Lâm Tiêu chẳng phải sẽ bận đến ngay cả thời gian tu luyện cũng không có sao?!

- Lâm Tiêu sao lại đấu với bọn người La Hạo? Đám La Hạo cũng không hay gây sự mà.

Chung quanh rất nhiều đệ tử đều dừng lại tu luyện, nhìn về phía bên đại sảnh.

Nhìn thấy Lâm Tiêu hồn nhiên không để ý đến khinh thị và khiêu khích của mình, tùy ý rời đi, hai đấm La Hạo không kìm được nắm lại.

Hắn lần này tới tìm Lâm Tiêu luận bàn, chính như Lâm Tiêu suy nghĩ, nhưng thật ra lại ôm dụng tâm cực kỳ hiểm ác.

Muốn đoạt được tứ cấp võ giả huân chương của Lâm gia, điểm mấu chốt nhất là ngàn vạn không thể để cho Lâm gia xuất hiện một gã võ giả, nhưng biến hóa gần đây trên người Lâm Tiêu lại khiến La Hạo cảm nhận được một tia nguy cơ, hai ngày này hắn suy nghĩ liên tục rốt cục đã định ra một kế hoạch, đó là giả bộ luận bàn với Lâm Tiêu, sau đó vào thời điểm chiến đấu lại đột hạ sát thủ, đánh cho Lâm Tiêu trọng thương thậm chí tàn phế, khiến hắn vĩnh viễn mất đi cơ hội trở thành võ giả.

Tuy rằng sau đó sẽ vì ra tay quá nặng mà bị Huấn Luyện Quán trừng phạt cực kỳ nghiêm trọng, nhưng một khi Lâm Tiêu mất đi cơ hội trở thành võ giả, Lâm gia căn bản sẽ không chống đỡ nổi, đến lúc đó chỉ có ngoan ngoãn giao ra tứ cấp võ giả huân chương, so sánh với tứ cấp võ giả huân chương mà nói, trừng phạt kia cũng không đáng kể chút nào.

Nghĩ vậy, La Hạo sao lại nguyện ý để Lâm Tiêu thật sự rời đi trước mặt mình chứ.

- Ha ha, Lâm Tiêu, ngươi thật sự là đồ phế vật, nhìn ngươi hai ngày trước còn nói cái gì mà võ đạo ý chí, thì ra chỉ là nói nhảm, khi thật sự đối mặt với khiêu chiến thì chỉ biết trốn tránh, loại người giống như ngươi coi như sau này trở thành võ giả, cũng không có võ giả tiểu đội nào dám tiếp nhận ngươi, nhìn thấy yêu thú chỉ sợ không té cứt té đái cũng đã không tệ rồi, nào có khí lực đến đối chiến với yêu thú chứ.

La Hạo cười lạnh không thôi, thanh âm không ngừng quanh quẩn trong luyện công đại sảnh trống trải, rõ ràng truyền vào tai mỗi một học viên:

- Ah, đúng rồi, năm đó Lang Đao tiểu đội của đại ca Lâm Hiên ngươi tiến vào Yêu Ma Lĩnh chấp hành nhiệm vụ, kết quả toàn quân bị diệt, toàn bộ tiểu đội không một ai may mắn còn sống sót, Lang Đao tiểu đội chính là một trong số ít mấy cái ngũ tinh tiểu đội võ giả của Tân Vệ Thành chúng ta, thực lực như vậy sao lại không một người thoát chết, nói không chừng cũng là vì đại ca ngươi mới khiến Lang Đao tiểu đội toàn quân bị diệt, chậc chậc, thật sự là thật đáng buồn ah...

- Ha ha, Hạo ca nói rất đúng, nếu không phải tiếp nhận đại ca Lâm Hiên ngươi, Lang Đao tiểu đội sao lại toàn quân bị diệt chứ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.