Lâm Tiêu thế mới biết vì sao tất cả võ giả đều ưa thích mạo hiểm và chiến đấu, bởi vì không có bất kỳ tu luyện nào có thể kích phát tiềm lực tốt hơn là chém giết sinh tử, càng có thể tăng lên thực lực võ giả .
- Bất quá cũng may ta gặp phải Độc Giác Hào Trư này, nếu như là Chuẩn Võ giả bình thường thì cho dù ba bốn người liên thủ, chỉ sợ cũng không cách nào đánh chết được nó.
Lâm Tiêu lắc đầu, ngồi xổm người xuống cắt cái mũi Độc Giác Hào Trư xuống.
Đúng lúc này --
- Ai?
Lâm Tiêu mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bóng mờ trong núi rừng ở một bên.
- Lại bị phát hiện?
Bên kia truyền đến một thanh âm kinh ngạc, chợt. . .
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba đạo nhân ảnh đột nhiên từ dưới bóng mờ kia lướt đi, như thiểm điện bao vây lấy Lâm Tiêu ở trung ương, chính là ba người Lưu Ích trước kia nghe thấy thanh âm chạy đến.
- Bằng hữu, lưu lại cái mũi yêu thú trong tay ngươi, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Ba người Lưu Ích quát lạnh, trong ánh mắt tràn đầy ý mừng rỡ.
Ba người bọn họ vừa vặn còn thiếu chiến lợi phẩm một con yêu thú, giờ vừa hay gặp phải người vừa đánh chết một con yêu thú, hơn nữa còn là một mình một người, khiến trong lòng ba người không khỏi mừng rỡ không thôi, có cái mũi của con yêu thú này rồi thì bọn hắn cũng không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dan-ton/2289053/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.