Chương trước
Chương sau
Chương 222: Đồ diệt.

- Tên súc sinh này!

Kiền Lê tức giận mắng thành tiếng, theo hắn xem ra nếu không phải con yêu thú kia ra tay trước, Ngụy Cực làm sao chết trong tay Lâm Tiêu.

- Tiếp tục như vậy không được!

Nhìn Toản Địa Giáp truy tới, trong lòng Ngụy Hưng Sơn phẫn nộ, quát:

- Kiền Lê, ba người các ngươi trước ngăn lại yêu thú, ta đi giết tiểu tử đó.

- Được!

Kiền Lê cũng biết thế cục ác liệt, đáp một tiếng liền lao tới đối phó Toản Địa Giáp.

Ngụy Hưng Sơn băng sương nhìn Lâm Tiêu, thân hình nhanh như thiểm điện, trường kiếm hóa thành mưa bụi sắc bén tràn ngập cả không gian, triền triền miên miên bao vây tới.

- Tiểu tử, nhận lấy cái chết!

Ngụy Hưng Sơn quát lên chói tai, theo hắn xem ra yêu thú không có trí tuệ, chỉ cần nhóm người Kiền Lê quấn lấy nó một lát, hắn sẽ có thời gian đánh chết Lâm Tiêu, mà chỉ cần Lâm Tiêu đã chết dù không thể đánh chết yêu thú khủng bố kia, cũng hoàn toàn không đến mức nguy hiểm tính mạng.

Kiếm quang bao phủ đầy trời, nháy mắt bao vây toàn thân Lâm Tiêu.

- Hừ!

Trong lòng Lâm Tiêu đã có ý giao thủ với Ngụy Hưng Sơn, vì vậy không né tránh, chiến đao vung lên, phút chốc hóa thành một trận gió đón lấy mưa bụi kia.

- Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!

Oanh...

Đao quang kiếm ảnh lóe ra trong hư không, phát ra tiếng nổ vang liên tiếp, trong tiếng nổ mạnh, thân hình Lâm Tiêu bay ngược ra ngoài.

- Quả nhiên không hổ là võ giả hóa phàm cảnh sơ kỳ, trong lực lượng cùng nguyên lực vượt hơn ta bây giờ.

Lâm Tiêu ngăn chặn nguyên lực cuồn cuộn trong cơ thể, ánh mắt cứng rắn như sắt.

Vừa giao thủ Lâm Tiêu nháy mắt rơi xuống hạ phong, bị đánh bay ra, hiển nhiên hắn còn kém hơn hóa phàm cảnh sơ kỳ, nhưng cũng chỉ là như thế, mặc dù trên thực lực hắn còn chưa sánh bằng Ngụy Hưng Sơn, cũng kém không lớn, nếu đối phương muốn giết hắn cũng không
có khả năng.

- Sao có thể?

So sánh với vẻ bình tĩnh của Lâm Tiêu, trong lòng Ngụy Hưng Sơn vô cùng khiếp sợ.

Theo hắn xem ra, sở dĩ Lâm Tiêu có thể đánh chết Lãnh Chi Kiệt, hoàn toàn bởi vì hắn liều mạng đánh lén làm Lãnh Chi Kiệt bị thương, thực lực giảm mạnh, sức chiến đấu không đủ nên mới bị tiểu tử kia chiếm tiện nghi.

Nhưng lần giao thủ vừa rồi lại làm cho hắn hoàn toàn sợ ngây người.

- Tiểu tử này vừa mới thăng cấp tam chuyển, làm sao thực lực mạnh như thế?

Trong lòng Ngụy Hưng Sơn không thể tin.

Ngay lúc hắn còn đang khiếp sợ...

- Hống!

Một tiếng gầm phẫn nộ truyền tới, khóe mắt hắn chợt nhìn thấy ba người Kiền Lê bị yêu thú công kích không ngừng lui về phía sau, cực kỳ nguy hiểm.

- Giết!

Bất chấp khiếp hãi, Ngụy Hưng Sơn lại ra tay.

- Không rảnh chơi một chọi một với ngươi!

Lâm Tiêu cười lạnh, vung tay trái, Ô Nguyên Toa nháy mắt hóa thành ba đạo ô quang bắn tới Ngụy Hưng Sơn.

Trường kiếm trong tay Ngụy Hưng Sơn vung lên, kiếm quang đánh bay Ô Nguyên Toa, thừa cơ hội này Lâm Tiêu thi triển Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết, thân hình mơ hồ lướt qua bên người Ngụy Hưng Sơn, đánh thẳng về hướng đám người Kiền Lê.

- Đao Cuốn Ngũ Nhạc!

Một đoàn long quyển đao khí thoáng chốc bắn ra, mang theo xu thế bão táp bắn thẳng tới ba người Kiền Lê.

- Cút ngay!

Kiền Lê gầm lên giận dữ, huyết đao điên cuồng ngăn trở công kích của Lâm Tiêu, nhưng hai võ giả tam chuyển còn lại không có vận tốt như vậy, căn bản không kịp phản ứng nháy mắt bị đao khí cắt thành huyết vũ đầy trời.

- Lão tứ, lão ngũ!

Kiền Lê kinh hãi gầm lên thành tiếng, đến lúc này bảy tam chuyển cao thủ trong Huyết Ma mã tặc đoàn đều chết dưới tay Lâm Tiêu, chỉ còn lại Kiền Lê.

Hô...

Chiếc đuôi sắt thép của Toản Địa Giáp trong phút chốc đã quất về hướng Kiền Lê.

Oanh!

Kiền Lê tâm thần khuấy động, chỉ có thể vội vàng ứng đối, huyết đao thiếu chút nữa bị đánh bay, thân hình nháy mắt bay ngược hơn mười trượng, trong miệng cuồng phun máu tươi.

- Kiền Lê, không cần tiến lên, để cho tiểu tử này chém giết với con yêu thú đi!

Kiền Lê định lao trở lại, liền bị Ngụy Hưng Sơn vội vàng kêu gọi.

Lúc này Lâm Tiêu chỉ đứng cách yêu thú vài thước, yêu thú không có trí tuệ, chỉ biết điên cuồng tập sát hết thảy võ giả đứng gần mình, một khi Lâm Tiêu đối chiến cùng yêu thú, bọn hắn có thể ngư ông hưởng lợi.

Nhưng một màn làm bọn hắn khó thể tin lại xảy ra!

Đầu yêu thú dữ tợn kia tựa hồ hoàn toàn không nhìn thấy Lâm Tiêu, đôi mắt huyết sắc nhìn chằm chằm hai người Ngụy Hưng Sơn, rít gào một tiếng lao tới.

- Đây... con mẹ nó đây là chuyện gì xảy ra?

Ngụy Hưng Sơn hoàn toàn không thể hiểu được một màn trước mắt.

Oanh!

Trong lúc bọn hắn còn đang kinh ngạc, Toản Địa Giáp đã đánh úp tới, móng vuốt cùng chiếc đuôi phân biệt quét về phía hai người.

- Đi!

- Lui!

Trong lòng hai người rốt cục sản sinh ý rút lui, vừa ngăn cản vừa lui về phía sau.

Nhưng Lâm Tiêu làm sao cho hai người như ý, bị Toản Địa Giáp công kích hai người bị oanh lui ra, huyết đao văng xa, Kiền Lê không ngừng phun máu.

- Chết đi!

Lâm Tiêu nhanh như chớp đuổi theo, nắm lấy thời cơ, chiến đao hóa thành một trận gió nháy mắt thổi qua thân hình Kiền Lê.

- Không!

Kiền Lê trừng lớn đôi mắt hoảng sợ, rống to thành tiếng, hắn muốn ngăn cản nhưng đã vô năng vi lực, trong mắt hiện lên tia bi phẫn mà tuyệt vọng.

- Phốc xuy...

Thân thể hắn bị chém thành hai nửa.

- Chạy mau!

- Đoàn trưởng đã chết, đoàn trưởng bị Lâm Tiêu giết chết!

- Chạy mau ah!

Kiền Lê vừa chết, hai mươi mã tặc còn lại điên cuồng chạy trốn.

- Chạy được sao!

Lâm Tiêu vung tay, ba đạo ô quang điên cuồng bay vút tới.

Huyết hoa vẩy ra, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, chỉ giây lát gần hai mươi mã tặc đều mất mạng. Trên thực tế với thực lực võ giả nhị chuyển, bọn hắn chống cự còn sống lâu được một chút, nhưng không còn dũng khí đối chiến, điều này đối với Lâm Tiêu mà nói căn bản chỉ là một trận đồ sát!

Giờ khắc này, sắc mặt Ngụy Hưng Sơn hoàn toàn thay đổi, điên cuồng lui về phía sau, mà Toản Địa Giáp cũng gắt gao theo sát hắn.

- Điện Quang Phi Thệ!

Ngụy Hưng Sơn cắn răng, nguyên lực tràn ngập, tốc độ nháy mắt trướng lớn, hóa thành một đạo lưu quang bắn tới trước, phút chốc thoát khỏi phạm vi truy kích của Toản Địa Giáp.

- Thân pháp gì? Tốc độ nhanh như vậy!

Lâm Tiêu kinh hãi.

- Chạy đi đâu!

Ngay sau đó hắn quát lên chói tai, vung tay lên.

Hưu hưu hưu...

Ba đạo ô quang nhanh như chớp lướt ra, ngăn đón Ngụy Hưng Sơn đang điên cuồng chạy trốn.

Tốc độ Ô Nguyên Toa nhanh bao nhiêu? Trong phút chốc đã đi tới sau lưng Ngụy Hưng Sơn.

- Cút ngay!

Trường kiếm run lên, Ngụy Hưng Sơn không dám khinh thường, nổi giận gầm lên một tiếng, một kiếm chém bay Ô Nguyên Toa, mà thân hình bị ngăn chặn chợt dừng lại.

Thừa cơ hội này, Toản Địa Giáp đã đuổi tới, rít gào một tiếng vung đuôi.

- Đáng giận ah!

Ngụy Hưng Sơn giận dữ hét lớn một tiếng, tốc độ cũng không sánh bằng tốc độ công kích của yêu thú, vội vàng huy kiếm ngăn cản.

Oanh!

Kiếm vĩ va chạm, trên đuôi yêu thú hiện lên vết máu dài mấy tấc, mà Ngụy Hưng Sơn sắc mặt tái nhợt, thân hình bay ngược ra vài trượng mới dừng lại.

- Đao Nhạc Thành Lục!

Không chờ hắn kịp thở ra, một tiếng rống lôi đình vang lên, Lâm Tiêu nhanh như chớp bổ tới, đao mang như sóng biển phóng mạnh về phía Ngụy Hưng Sơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.