Chương trước
Chương sau
- Tạ đại nhân nhắc nhở.

Tử Xa Sơn gật gật đầu.

- Thường Hành, trong Thiên Mộng bí cảnh sống chết do ý trời, đệ tử của ngươi bị diệt thì trách lên đầu đệ tử Hiên Dật quận chúng ta, không khỏi quá mức buồn cười đi.

Nguyên Chí Sĩ cười lạnh, khóe môi hiện lên tia trào phúng.

- Nguyên Chí Sĩ, đệ tử Võ Lăng quận chúng ta không thể chết vô ích!

Thường Hành lạnh lùng nói.

- Ha ha, vậy ngươi muốn thế nào? Trước kia đệ tử Hiên Dật quận cũng chết trong tay Võ Lăng quận các ngươi, mà…

Nguyên Chí Sĩ quát to, nhưng hắn còn chưa nói hết lời…

- Chết!

Thường Hành nháy mắt động thủ.

Oanh long…

Hắn đánh ra một chưởng nhanh như chớp, tốc độ vô thanh vô tức, không hề báo trước.

- Thường Hành, ngươi…

Nguyên Chí Sĩ trừng mắt, trong đồng tử hiện lên vẻ kinh sợ, muốn ra tay ngăn chặn thì đã chậm.

Trong nháy mắt một cỗ uy áp phút chốc bao trùm Lâm Tiêu, hung hăng đè ép, Lâm Tiêu căn bản không kịp phản ứng đã cảm giác thân thể của mình nháy mắt muốn nổ tung, uy hiếp tử vong buông xuống làm hắn nghẹt thở, trước mắt một mảnh tối đen, cảm giác ý thức của mình dần dần trôi xa.

- Khai!

Trong thời khắc nguy cơ, Đông Phương Nguyệt Linh đã chắn ngang trước mặt Lâm Tiêu, không khoan nhượng tiếp nhận một chưởng này.

Phốc xuy…

Trong miệng Lâm Tiêu phun ra ngụm máu tươi, thở dốc hổn hển, một loại cảm giác sống sót sau tai nạn dâng lên.

- Đây là thực lực quy nguyên cảnh sao?

Trong lòng Lâm Tiêu sợ hãi, đứng trước mặt cao thủ quy nguyên cảnh chút võ học của hắn không đủ phản kháng, nếu không có Đông Phương Nguyệt Linh ngăn chặn, chỉ sợ nháy mắt hắn đã bị nổ tung, hóa thành huyết vụ đầy trời.

- Thường Hành, ngươi muốn chết!

Trong lòng Nguyên Chí Sĩ phẫn nộ, hắn làm sao cũng thật không ngờ Thường Hành lại vô sỉ tới mức ra tay với một đệ tử, nếu không có Đông Phương Nguyệt Linh phản ứng nhanh, chỉ sợ Lâm Tiêu đã chết dưới tay Thường Hành, nghĩ tới đây trong lòng Nguyên Chí Sĩ không khỏi sôi gan, một thanh chiến phủ thật lớn cao ngất xuất hiện trong tay hắn, nhắm ngay Thường Hành bổ ra một búa.

- Sợ ngươi hay sao!

Thường Hành thấy mình không thể giết chết Lâm Tiêu, trong lòng tiếc hận, lại oanh ra một quyền.

Ngay sau đó trong hư không xuất hiện đôi hắc sắc quyền đầu thật lớn, hung hăng đụng vào chiến phủ của Nguyên Chí Sĩ.

- Không tốt!

Các cao thủ thế lực lớn chung quanh không khỏi đại biến.

- Phong!

Từng đạo nguyên lực hộ tráo sáng ngời hiện lên, đem toàn bộ đệ tử của mình bảo vệ.

Ngay sau đó…

Tiếng nổ mạnh thật lớn vang vọng thiên địa, đầm lầy dưới chân song phương ầm ầm nổ tung, giống như tận thế tiến đến, một dòng nước bùn cao tới vài trăm thước bay lên cao, nguyên lực kình bạo thổi quét bao trùm khắp không gian, phạm vi đầm lầy mười dặm ầm ầm nổ tung, vô số bùn lầy trút xuống chẳng khác gì xảy ra trận đất đá trôi.

Một chiêu ngang hàng, Nguyên Chí Sĩ cùng Thường Hành chiến ý sôi trào, muốn lập tức đối chiến.

- Dừng tay!

- Dừng tay cho ta!

- Ai muốn động thủ lần nữa, đừng trách lão phu không khách khí!

Nhóm cao thủ quy nguyên cảnh thấy vậy gầm lên giận dữ, áp lực vô hình áp bách về hướng Nguyên Chí Sĩ cùng Thường Hành, chỉ cần ai dám ra tay, phải thừa nhận một kích lôi đình của mọi người.

Trước đó một kích họ còn có thể bảo hộ, nhưng nếu hai người giao thủ, uy lực như thế nào họ đều biết rõ ràng, cho dù là với thực lực của họ cũng chưa dám cam đoan có thể bảo hộ toàn bộ đệ tử của mình được an toàn.

Trong Thiên Mộng chiểu trạch, sát khí nồng đậm, không khí cô đọng cơ hồ ngạt thở.

- Chư vị, là Thường Hành làm trái quy củ động tay trước, chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy sao.

Trong mắt Nguyên Chí Sĩ hiện sát khí, chiến phủ hoành ngang trước ngực, sát khí vô tận bay lên cao, vẻ mặt phẫn nộ.

Nếu vừa rồi để Thường Hành thành công giết Lâm Tiêu, hắn nhất định sẽ áy náy tới chết, cũng may người kia thất bại, nhưng Nguyên Chí Sĩ thật sự không nhịn được nỗi tức giận này.

- Hừ, đệ tử Hiên Dật quận giết đệ tử Võ Lăng quận, trừng phạt đúng tội!

Thường Hành lạnh lùng nói.

- Thường Hành, còn không lui về cho ta!

- Thiên Mộng bí cảnh sinh tử do trời, cho dù là Lâm Tiêu giết đệ tử Võ Lăng quận, ngươi cũng không có tư cách động thủ.

- Trái với quy tắc, lẽ trời khó chứa, Thường Hành, nếu ngươi dám tiếp tục động thủ, đừng trách chúng ta không khách khí.

Nhóm cao thủ các thế lực thấy vậy phẫn nộ quát, căn cứ theo quy tắc mỗi lần lịch lãm trong viễn cổ di tích có phát sinh chuyện gì, sau khi đi ra các thế lực cũng không được truy cứu, đây là điều kiện cơ bản nhất cho đệ tử đi lịch lãm trong các đại quận thành, nếu không mỗi người đều làm giống như Thường Hành, các đệ tử không khả năng đi ra ngoài tham gia lịch lãm.

Dứt lời, các cao thủ nhìn chằm chằm Thường Hành, chỉ cần hắn còn dị động họ sẽ phát động một kích lôi đình.

Trong mắt Thường Hành hiện lên tia âm lãnh, cũng không dám công khai đối kháng mọi người, hừ lạnh một tiếng lui trở về.

- Đáng tiếc, nếu vừa rồi có thể giết chết Lâm Tiêu, có thể ra một ngụm ác khí, thật đáng tiếc!

Trong lòng Thường Hành cảm thấy thập phần tiếc nuối.

- Tốt lắm, chuyện này dừng ở đây, hành trình Thiên Mộng bí cảnh chấm dứt, đều tự quay về quận thành của mình đi.

Một tiếng quát lạnh, cao thủ các thế lực mang theo đệ tử của mình lên yêu thú rời đi, mà một ít cường giả không có yêu thú lại lấy ra khôi lỗi phi hành mang theo đệ tử rời khỏi.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Nguyên Chí Sĩ hừ lạnh, hú lên một tiếng, Cụ Phong Ưng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, dừng trước doanh địa Hiên Dật quận.

Cuộc thí luyện lần này mười đệ tử thiên tài huấn luyện doanh chỉ còn lại bảy người, mà mười đệ tử đến từ những thế lực lớn khác trong Hiên Dật quận còn lại năm người, một hàng mười hai người lại thêm Đông Phương Nguyệt Linh cùng Nguyên Chí Sĩ đều đi lên Cụ Phong Ưng bay vút lên trời cao, rất nhanh biến mất cuối chân trời.

Trong khoảnh khắc cả Thiên Mộng chiểu trạch chỉ còn lại người của Võ Lăng quận.

- Đáng giận!

Thường Hành siết chặt hai tay, quay đầu nhìn lại nhóm đệ tử còn lại, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Lần này Võ Lăng quận có ba mươi đệ tử tới tham gia lịch lãm, kết quả chỉ còn chín người sống sót, hơn nữa chỉ có tu vi hóa phàm sơ kỳ, một tam chuyển đỉnh phong, về phần những đệ tử hóa phàm sơ kỳ đại thành cùng hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong hoàn toàn chết hết, điều này làm trong lòng hắn không cách nào thừa nhận.

- Đáng tiếc lần này ngoại trừ Nguyên Chí Sĩ cả Đông Phương Nguyệt Linh cũng đi theo, hai cao thủ quy nguyên cảnh liên thủ, dù ta có muốn chặn đường ám sát cũng không khả năng.

Sắc mặt Thường Hành âm trầm như nước, mang theo chín đệ tử còn lại đi lên yêu thú khổng lồ bay về Võ Lăng quận, nháy mắt biến mất vô tung.

Thiên Mộng chiểu trạch hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh như xưa.

Trên bầu trời, Nguyên Chí Sĩ khống chế Cụ Phong Ưng rất nhanh tiến tới dưới vân bạo tầng, phi hành thật nhanh.

- Nguyệt Linh quận chúa, lần này nếu không có ngươi, chỉ sợ ta đã gây đại họa.

Nguyên Chí Sĩ ôm quyền nói, cho tới bây giờ trong lòng hắn còn sợ hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.