Chỉ một thoáng lại có sáu tinh thần thể chết trong tay Lâm Tiêu, nhưng đồng dạng trên người hắn cũng thêm vài vết thương.
- Kiên trì, kiên trì…
Lâm Tiêu cắn răng, ánh mắt như điện tìm kiếm khe hở cùng cơ hội, lần lượt vung đao chém ra.
Dần dần hắn hoàn toàn đắm chìm trong cảnh giết chóc, từng màn chiến đấutrong thạch thất thần bí tại Thiên Mộng bí cảnh không ngừng hiện lêntrong đầu của hắn, đại não vận chuyển với tốc độ cao, hắn đang tìm kiếmcảm giác kia, tìm kiếm cảm giác dung nhập thân thể vào trong chiến đấu.
Phốc xuy…
Trên ngực tăng thêm một đạo vết thương, máu tươi phun ra, Lâm Tiêu cũng đem tinh thần thể bên cạnh chém thành hai đoạn.
- Không tốt!
Lâm Tiêu cảm giác lực lượng của mình xói mòn thật nhanh, một loại cảm giác suy yếu truyền tới, đã sắp không kiên trì được nữa.
- Đã giết chết mười bảy tinh thần thể, còn lại mười lăm tên, phải thua sao?
Trong lòng hắn tự nhủ, hắn cảm giác mình tùy thời sắp vẫn lạc.
Thành tích như vậy đã thật kinh người, tuyệt đối vượt trên đám người LýDật Phong, còn so sánh với Đông Phương Nguyệt Mính, còn phải đợi chấmdứt thí luyện mới có thể biết được.
- A, chẳng lẽ ta nhận thua như vậy sao? Không, không tới một khắc cuốicùng ta tuyệt đối không nhận thua, cho dù tới cuối cùng biết rõ phảichết, ta cũng phải chiến đấu tới chết, cũng phải nắm chặt chiến đao màchết!
Đột nhiên Lâm Tiêu nghĩ tới Hắc Long trại Triều Diệt từng đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dan-ton/2288364/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.