Chương trước
Chương sau
Chương 460: Trước khi đi Hắc Vân thành. (2)

- Lâm thiếu hiệp, xin thứ lỗi ta không chiêu đãi được chu đáo, nhưng chỉ cần Diệp Hác không chết, ngày sau nếu Lâm thiếu hiệp có yêu cầu gì, cứ đến Hắc Vân thành tìm ta, dù vượt lửa qua sông ta cũng không chối từ.

Diệp Hác chắp tay, thần sắc kiên nghị nói.

- Gia Thịnh này cũng vậy.

Gia Thịnh hào phóng nói, thân là võ giả, Lâm Tiêu đã hai lần cứu tính mạng hắn, không phải chỉ nói vài lời là có thể báo đáp.

Lâm Tiêu khoát tay, nhìn ra vẻ thực thành trong mắt hai người, đột nhiên cười nói:

- Đừng vội vàng nói lời cáo biệt, ta vừa lúc cũng muốn đi Hắc Vân thành một chuyến, không bằng ngày mai cùng đi thôi.

- Ah…

Hai người Diệp Hác cùng Gia Thịnh đều sửng sốt, mà những người còn lại đều ngây ngẩn cả người, trong mắt toát ra vẻ mừng như điên.

Thành viên Diệp gia không ít, dã ngoại vô cùng nguy hiểm, với thực lực của họ hiện tại một khi gặp phải nguy hiểm, chỉ sợ không thể đến được Hắc Vân thành, vừa rồi họ còn đang lo lắng ngày mai nên làm gì, không nghĩ tới Lâm Tiêu muốn đi cùng họ, như vậy cơ hội sống sót của họ sẽ gia tăng gấp đôi.

Lâm Tiêu mỉm cười, vốn hắn còn đang do dự nên quay về huấn luyện doanh hay đến Hắc Vân thành, nhưng bây giờ không cần do dự, có câu nói cứu người nên cứu tới cùng, nếu không có hắn đi chung, Kỳ gia trả thù chỉ sợ Diệp gia không còn sống tới được Hắc Vân thành.

Hơn nữa nhìn thấy Diệp Mộng Vân, Lâm Tiêu giống như thấy được Lâm Nhu, cũng không biết tiểu muội cùng cha mẹ có khỏe mạnh hay không.

- Hắc Vân thành sao, hai huynh đệ Trần Tinh Duệ hẳn cũng ở đó, vừa lúc đi gặp mặt.

Trong lòng Lâm Tiêu nhủ thầm.

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Lâm Tiêu đi ra sân.

- Lâm thiếu hiệp, nếm xong điểm tâm chúng ta xuất phát đi.

Diệp Hác đã chờ ở ngoài cửa từ sáng sớm.

Cả đêm qua hắn cơ hồ không ngủ, chuẩn bị hết thảy đồ vật trong trấn, trong đó có rất nhiều không thể mang đi, chỉ đem một ít đồ quý trọng, đây là vì có thể xuất hành nhẹ nhàng hơn.

Lâm Tiêu gật gật đầu.

Sau nửa canh giờ, đội ngũ Diệp gia chạy nhanh ra khỏi Thái Sơn trấn, đi thẳng về hướng Hắc Vân thành.

Trong Thái Sơn trấn, đại sảnh Kỳ gia.

- Đại nhân, đoàn xe của Diệp gia đã rời khỏi Thái Sơn trấn, thiếu niên kia cũng đi cùng họ.

Một hộ vệ quỳ một gối trước mặt Kỳ Sơn cung kính nói, chung quanh còn vài Kỳ gia trưởng lão.

- Diệp Hác thật có quyết đoán, nhiều của cải cùng cửa hàng như vậy nói không cần thì không cần.

Kỳ Sơn cười lạnh một tiếng, động tác của Diệp gia không qua được ánh mắt của hắn, nhưng hắn không ngờ Diệp gia có quyết đoán như vậy, đổi lại là hắn chưa chắc có thể làm được.

- Gia chủ, chúng ta làm sao bây giờ?

Một gã trưởng lão dò hỏi.

- Chờ xem, ta đã sắp xếp xong xuôi, kết cục của Diệp gia cùng Lưu gia như nhau, đắc tội Kỳ gia, căn bản không còn sống đến được Hắc Vân thành.

Kỳ Sơn cười lạnh.

- Còn có tiểu tử đó, lại đi chung với Diệp gia, miễn cho ta tiếp tục phái người theo dõi.

Một tia tươi cười âm lãnh hiện trên mặt hắn, tràn đầy sát khí.

Hắc Vân thành cách Thái Sơn trấn mấy ngàn dặm, nếu đoàn người toàn lực đi đường, chỉ hai ngày có thể chạy tới, nhưng nếu ngồi xe ngựa phải dùng nửa tháng.

- Xem ra cuối tháng tám không thể quay về kịp thời.

Trong một xe ngựa rộng mở hào hoa, Lâm Tiêu khoanh chân nhẹ giọng nói.

- Vừa lúc nhân cơ hội này tu luyện một chút, trước đó chém giết vài ngày trong rừng, ta cũng có chút cảm ngộ.

Dát chi…dát chi…

Thanh âm bánh xe quay vòng không ngừng vang lên, Lâm Tiêu đã đắm chìm trong việc tu luyện.

Trong sơn dã mênh mông, một đoàn xe chừng vài chục người đang chậm rãi đi tới.

Chính là đội ngũ Diệp gia xuất phát từ Thái Sơn trấn.

Diệp gia đi Hắc Vân thành, dọc theo đường đi vô cùng cẩn thận, tùy thời chuẩn bị chờ đón Kỳ gia trả thù, nhưng liên tục vài ngày đội ngũ không gặp được nguy hiểm gì, chỉ ngẫu nhiên có yêu thú tập kích đều bị võ giả trong đội ngũ liên thủ giải quyết.

Trong nháy mắt đã năm ngày trôi qua.

Trong xe ngựa u tối, Lâm Tiêu ngồi nhắm mắt vận chuyển nguyên lực trong cơ thể.

Cốt cốt…

Như có đồ vật gì đó lăn lộn qua lại trong thân thể của hắn, từng thanh âm thanh thúy không ngừng truyền ra, làm cho người ta có cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Ca sát…

Đột nhiên, một thanh âm thanh thúy vang lên, giống như có vật gì vỡ tan, một cỗ khí tức kinh người bộc phát.

- Hô…

Mở hai mắt, Lâm Tiêu thở phào một hơi, đôi mắt càng thêm thâm thúy trầm ổn.

- Tầng thứ hai Long Tượng luyện thể, thật sự là khó khăn, tiêu phí gần ba tháng thời gian mới luyện thành, nhưng luyện thành tầng thứ hai, lực lượng cùng cường độ cơ thể của ta tựa hồ tăng lên một mảng lớn.

Siết chặt nắm tay, Lâm Tiêu cảm giác cả người tràn ngập lực lượng, tay siết chặt, thậm chí nghe được tiếng khung xương vang lên răng rắc, tựa hồ là hiện tượng sinh ra khi đạt tới cực hạn nào đó.

- Không cần nguyên lực, đao pháp, ta cảm giác hiện tại chỉ dựa vào thân thể đánh ra một quyền đủ giết chết tam tinh yêu thú!

Nghĩ tới đây, Lâm Tiêu xốc màn xe lên.

Trong năm ngày này, Lâm Tiêu luôn ở trong xe ngựa tu luyện, không ra ngoài, hiện tại có chút đột phá cũng nên đi ra hít thở không khí mới mẻ một chút.

- Lâm thiếu hiệp.

Nhìn thấy Lâm Tiêu đi ra, Gia Thịnh lập tức thúc ngựa đi tới, xem hắn có gì phân phó.

Lâm Tiêu gật gật đầu, ánh mắt nhìn xa xa, đây là một bình nguyên, cây cỏ cao ngang người theo gió lay động, hương hoa thơm nồng, như sóng biển xanh biếc phập phồng, có cảm giác thoải mái.

Lâm Tiêu ngắm nhìn chốc lát lại quay về xe ngựa.

Từ Thái Sơn trấn đi Hắc Vân thành, cần phải đi qua một mảng lớn bình nguyên cùng vài ngọn núi non.

Trong Thương Khung đại lục, đại đa số đội buôn đều thích đi bình nguyên, đây không phải chỉ vì bình nguyên thích hợp cho xe ngựa đi lại, còn bởi vì yêu thú ẩn hiện khu vực này không đáng sợ như trong sơn mạch.

Đội ngũ đi tới thêm hai canh giờ, trước mặt xuất hiện một ngọn núi thấp bé, một đáo võ giả mặc áo choàng huyết sắc mai phục trên ngọn núi.

- Các huynh đệ chuẩn bị tốt, đội ngũ Diệp gia Thái Sơn trấn đã đến.

Trên thân cao thủ đầu lĩnh tản ra khí thế kinh người, cầm một thanh đại đao, nhìn nhóm người phía sau quát khẽ.

- Đại ca, Diệp gia ở Thái Sơn trấn chỉ là một tiểu gia tộc, chỉ có hai võ giả hóa phàm sơ kỳ cùng vài chục chân võ giả, vì sao cần có ngươi tự thân xuất mã, có ta cùng nhị ca cũng đã dư dả.

- Tam đệ nói rất đúng, đại ca, lần này đối phó Diệp gia ngươi lại đem toàn bộ đội ngũ tinh nhuệ đều mang theo, có phải có chút khoa trương hay không? Thực lực chúng ta hùng hậu như thế, đừng nói chỉ một Diệp gia, nhiều Diệp gia cộng lại cũng thoải mái tiêu diệt.

- Nói thật ra, Diệp gia đắc tội ai không tốt, lại đi đắc tội Kỳ gia, bằng không chúng ta cũng sẽ không có sinh ý lớn như vậy tới cửa, chẳng những có thể lấy được toàn bộ tài sản của Diệp gia, Kỳ gia còn cấp thêm một số.

- Tháng trước chúng ta chỉ cướp được một ít, căn bản không có mỡ béo gì, lần này vận khí thật tốt, ha ha…

Sau lưng nam tử đầu lĩnh, hai võ giả khác tản ra khí thế kinh người, nhàn nhã nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.