Chương trước
Chương sau
Nhưng luyện dược sư thì khác, có được tinh thần lực cường đại nên bọn họ có thể tùy ý phóng thích tinh thần lực vô hình ra, so sánh với cảm giác của võ giả càng quan sát toàn vẹn hơn, cũng càng thêm khó có thể tránh né, dùng tam phẩm tinh thần lực đỉnh phong của Lâm Tiêu hiện tại, đủ để nhẹ nhõm cảm ứng được bất cứ thứ gì trong phạm vi ngàn mét.

Đương nhiên, một ít võ giả cường đại chân chính có thể che dấu cả tinh thần lực, đối mặt với địch nhân này, cho dù có điều tra cũng vô dụng, đối mặt với võ giả có thực lực hơn xa mình, điều tra căn vốn không có ý nghĩa gì.

Rất hiển nhiên, song tử huynh đệ cũng không thuộc về loại người này.

- Không nghĩ tới có Trần gia chấn nhiếp, vẫn có kẻ không biết sống chết nhìn chằm chằm vào ta.

Giục ngựa đi về phía trước, Lâm Tiêu sớm cảm nhận được trong rừng cây phía trước có chấn động bất thường truyền tới.

- Đại ca, tiểu tử này đến rồi.

Trong rừng cây, song tử huynh đệ mai phục trong bụi cỏ nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu từ xa chạy tới, trong hai mắt bắn ra một tia hàn mang.

- Không nên gấp gáp, chờ đối phương tới gần thì nói sau, ta đã nghe ngóng qua, tiểu tử này tuy thoạt nhìn tuổi trẻ nhưng thực lực lại không kém, ngay cả Huyết Phong Đạo cũng chết trong tay hắn.

- Hừ, Huyết Phong Đạo thì tính toán cái gì, đạo phỉ mà thôi, chẳng có gì lạ, tuy lão đại Huyết Phong Đạo cũng như ta có thực lực Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, nhưng thật sự chém giết với ta thì hắn phải chết không nghi ngờ, càng không cần nói gặp phải đại ca.

- Nói thì nói như thế, nhưng mà cũng không thể khinh thường, phải một kích thành công, đáng tiếc, đánh chết tiểu tử này thì sau đó không thể tiếp tục ở lại thành Hắc Vân, tuy chắc không ai biết là do chúng ta làm, nhưng một khi để lộ ra, chúng ta căn bản không thừa nhận được lửa giận của Trần gia.

Hai người trong lúc nói chuyện với nhau, Lâm Tiêu đã đi tới gần.

- Động thủ!

Quát khẽ một tiếng, hai huynh đệ đồng thời bay vút ra, hai đạo đao mang không một tiếng động chém thẳng vào vật cưỡi của Lâm Tiêu.

Phốc phốc!

Đao mang xẹt qua thân hình Lâm Tiêu, lập tức chém hắn thành hai nửa, nhưng mà hoàn toàn không có chút máu tươi bắn ra ngoài, thân hình Lâm Tiêu tiêu tán trong không khí.

- Coi chừng, không phải chân thân của đối phương.

Tương Đại lập tức chấn động, Tương Nhị không có cảm giác gì, nhưng mà trong lòng Tương Đại sinh ra một tia cảm giác nguy cơ, vội vàng xoay người bổ ra một đao.

Đinh!

Âm thanh chiến đao giao kích truyền tới, Tương Đại bởi vì vội vàng nên ăn thiệt thòi, lập tức lui ra phía sau.

- Lại bị ngăn cản!

Trong nội tâm Lâm Tiêu không sợ hãi, thân hình không chút do dự lao qua tấn công Tương Nhị, hắn đã nhìn ra, trong hai người này Tương Nhị chỉ mới là Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, so với võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ thì yếu hơn không ít.

- Muốn giết ta?

Tương Nhị lạnh lùng cười cười, không lùi mà tiến tới.

- Chết!

Thừa dịp đối phương chủ quan, Lâm Tiêu toàn lực bổ ra một đao.

Âm thanh kim thiết va chạm thật lớn vang vọng, Tương Nhị chống đỡ không được, thân thể lập tức bay ra ngoài.

- Cái gì?

Tương Nhị không thể tin được vào mắt của mình, bản thân mình bị đối phương một đao đánh bay.

Phốc phốc!

Hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, đao ý của Lâm Tiêu xâm nhập làm hắn bị thương không nhẹ.

- Hai người này thật mạnh.

Dưới một đao này, Lâm Tiêu lập tức cảm giác được chênh lệch khi chém giết với tên lão đại Huyết Phong Đạo, đều là võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, nhưng mà thực lực người trước mặt lại mạnh hơn lão đại Huyết Phong Đạo gấp đôi.

Nhưng mà trong nội tâm Lâm Tiêu giật mình thì giật mình, thân hình không ngừng, lại tiếp tục lao tới như thiểm điện, không để cho đối phương có chút cơ hội phản ứng nào.

- Tiểu tử này khó giải quyết!

Trong nội tâm Tương Nhị kinh hãi, vận chuyển nguyên lực trong người, hai tay cầm chiến đao dựng ở trước ngực, hắn lại tiếp tục lao tới công kích Lâm Tiêu.

- Nhị đệ coi chừng.

Một tiếng kinh sợ quát lên chói tai, cách đó không xa Tương Đại đã lao tới như thiểm diện, thần sắc kinh sợ, đao khí lăng lệ chẳng khác gì sóng biển ngập trời ập tới.

Đương đương đương!

Lâm Tiêu không thể không buông tha cho Tương Nhị, giao thủ mấy lần với Tương Đại.

Song phương ai cũng không có chiếm được tiện nghi, cân sức ngang tài, song song thối lui ra phía sau.

- Nhị đệ ngươi không sao chớ?

Tương Đại vội vàng quan tâm nói.

- Ta không sao đại ca, tiểu tử này không đơn giản.

Thần sắc Tương Nhị ngưng trọng, vừa rồi đánh chính diện làm hắn không dám khinh thường Lâm Tiêu, hết sức nghiêm túc.

- Hai người các ngươi là ai?

Lâm Tiêu lạnh lùng hỏi, vừa rồi không có thừa cơ đánh chết một người, trong nội tâm Lâm Tiêu không khỏi cảm thấy thất vọng, thu liễm khí cơ, bình thản hỏi.

- Tất nhiên là người giết ngươi, hãy bớt sàm ngôn đi, để mạng lại.

Tương Đại lạnh lùng cười cười, lại không nói thêm nữa, hắn nhìn qua Tương Nhị bên cạnh, hai người lao qua, phân biệt tấn công hai bên Lâm Tiêu.

Trong hư không đột nhiên xuất hiện ánh đao đầy trời, rậm rạp chằng chịt giống như màn mưa, từ hai hướng phải trái tập kích Lâm Tiêu.

- Đao Quyển Ngũ Nhạc!

Lâm Tiêu bổ ra, một đao, từng đạo vòi rồng xuất hiện quanh người hắn, va chạm với công kích điên cuồng của đối phương, cỏ trên mặt đất bị khí kình vô hình chém làm hai, đồng loạt ngã xuống, trong phạm vi mấy chục trượng đều là lá cỏ tung bay bị xoắn thành phấn vụn, bùn đất trên mặt đất cũng bị gọt một tầng.

Xông ra khỏi phạm vi đao khí đầy trời, Lâm Tiêu lập tức phóng thẳng về phía Tương Nhị yếu nhất trong hai người, dưới tình huống như vậy, trước giết chết một người còn hiệu quả hơn tấn công cả hai người, huống chi đối phương còn có một gã cường giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ.

Tứ Quý Luân Hồi Đao!

Đao ý nồng đậm phóng lên trời, xen lẫn ý cảnh tứ quý luân hồi, đao khí bàng bạc quét ngang khắp nơi, chém thẳng về phía trước, trên mặt đất xuất hiện khe rãnh bị đao khí cắt qua.

Đương!

Tương Nhị hai tay cầm đao nhanh chóng bổ ra một đao, ngăn cản một kích của Lâm Tiêu, bước chân hơi lui ra phía sau.

- Ân? Lại bị hắn ngăn cản?

Lâm Tiêu hơi giật mình, tuy trước đó hắn không có đánh chết Tương Nhị, nhưng đối phương lúc trước cũng bị đao kia làm thụ thương không nhẹ, không có khả năng tiếp được một đao này của hắn.

- Lại đến!

Lâm Tiêu không nhụt chí, tránh né song tử huynh đệ công kích mấy lần, lại phản công.

Nhật Nguyệt Luân Hồi Đao!

Lúc này Lâm Tiêu công kích càng mạnh hơn nữa, chiến đao bổ ra, Thái Huyền Đao xuất hiện hào quang như nhật nguyệt, thiên địa vạn vật xuất hiện, ý cảnh mãnh liệt làm cỏ cây chung quanh bị áp nằm rạp xuống.

- Một đao thật lăng lệ!

Sắc mặt Tương Nhị ngưng trọng, cắn răng chém ra một đao!

Đương!

Lại là một tiếng vang thanh thúy, Tương Nhị liên tiếp lui về phía sau, trên mặt đất xuất hiện dấu chân thật sâu, sắc mặt cũng hơi hơi đỏ lên, khí huyết phập phồng, nhưng cuối cùng vẫn ngăn được một đao của Lâm Tiêu.

Cùng lúc đó Tương Đại nắm lấy cơ hội, một đao bổ tới, đao khí đáng sợ còn chưa đánh tới đã kích thích lông tơ toàn thân Lâm Tiêu dựng đứng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.