Chương trước
Chương sau
Chương 504: Lâm Tiêu đuổi tới.

Một cảm giác thống khổ không nói nên lời sinh ra trong lòng hắn, biệt khuất sinh sôi trong đáy lòng, lo lắng với phụ mẫu, nhớ về quê hương, những cảm xúc này không ngừng hiển hiện trong lòng hắn, khi hắn nhìn thấy thành quách thành Tân Vệ xa xa, nghe được tiếng võ giả thành Tân Vệ đang chém giết, nội tâm của hắn càng muốn hét to lên thật lớn.

Hắn thét dài một tiếng, hắn phát tiết thống khổ và kích động trong nội tâm thật tinh tế, hắn cảm giác máu toàn thân đang sôi trào, lăng không hư độ bay đi, cánh nguyên lực sau lưng giúp hắn bay xa vài dặm, phối hợp với thân pháp Điện Quang Hỏa Thạch, tốc độ của hắn tăng lên cực hạn chưa từng có.

Trước mặt hắn, Lâm Tiêu nhìn thấy rất nhiều tứ tinh yêu thú tụ tập, trong đó không ít tứ tinh yêu thú đỉnh phong, một con tứ tinh yêu thú đỉnh phong với Lâm Tiêu mà nói không đáng kể chút nào cả, nhưng hơn mười con, mấy chục con tụ tập thì hắn vẫn khó khăn, yêu khí tụ tập lại làm cho bầu trời sinh ra mây đen dày đặc.

Yêu khí như bão tố tiến tới làm người ta hít thở không thông, tầng mây đen này bao phủ bầu trời, hình thành chướng ngại mà con người không thể phá vỡ.

Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt nhìn thấy tường thành Tân Vệ rất rõ ràng, vách tường tàn phá, khắp nơi là sụp đổ và lỗ thủng, cùng với rất nhiều võ giả đang gào thét chém giết, không có cảnh nào thảm thiết như lúc xảy ra thú triều.

Nơi này là gia hương của hắn, là nơi hắn trưởng thành, có phụ mẫu và người thân, nhưng hôm nay tòa thành trì mấy ngàn năm không ngã hiện tại lung lay sắp đổ, tùy thời có khả năng hủy diệt.

Nếu như hắn đi tới trễ, rất có thể thân nhân và bằng hữu của hắn đều chết đi.

Trong đầu có vài hình ảnh hiển hiện ra, những gương mặt hòa ái, có mỉm cười thân thiết, có sinh và tử, đồng cam cộng khổ, tất cả những hình ảnh này bao phủ nội tâm Lâm Tiêu, không cách nào xóa nhòa được.

Một cảm giác đau đớn không cách nào hình dung xuất hiện trong lòng Lâm Tiêu, hắn vô cùng kích động, nội tâm như sắp nổ tung, máu trong người bắt đầu sôi trào như nước đang đun sôi, máu chảy nhanh trong người của hắn như dung nham sôi trào.

Nhưng hết lần này tới lần khác, những con yêu thú này lại ngăn cản trước mặt hắn, không muốn cho hắn tiến lên mảy may.

- Đều chết đi cho ta!

Hai mắt của hắn mở to, hắn gầm thét như ma quỷ gào khóc, cảm tình phức tạp và mãnh liệt theo tiếng rống giận của hắn tỏa ra chung quanh.

Sau một khắc Lâm Tiêu cảm giác thân thể của mình đột nhiên mạnh mẽ hơn, chẳng khác gì hóa thành một thanh chiến đao, ánh đao hừng hực phóng thẳng lên trời, đao ý đậm đặc chẳng khác gì bình minh vừa ló dạng, bỗng nhiên tỏa ra hào quang đẹp nhất chào ngày mới.

Trong nháy mắt đó, Lâm Tiêu lĩnh ngộ ra chân ý của võ giả.

Võ giả là vì chiến đấu mà sinh, ý nghĩa chiến đấu chính là thủ hộ tất cả những gì cần thủ hộ trong nội tâm của mình.

Thân nhân, gia viên, chủng tộc.

Tất cả những thứ này đều là tịnh thổ trong lòng mỗi võ giả, là căn nguyên để võ giả thủ hộ.

Trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Đao quang lăng lệ đột nhiên tỏa ra hào quang sáng ngời, một đạo đao ý đáng sợ tới mức tận cùng phóng thẳng lên trời, Lâm Tiêu vốn bồi hồi ở đao ý nhị phẩm đỉnh phong, vào thời điểm này rốt cuộc cũng đột phá tới tam phẩm.

Đao quang dài hơn mười trượng, nó chẳng khác gì cột chống trời chém thẳng vào đàn tứ tinh yêu thú trước mặt.

Tiếng rống thê lương thảm thiết vang vọng, đao mang này lăng lệ tới mức tận cùng, đao mang tỏa ra đao khí nồng đậm bao phủ phạm vi mấy trăm mét, trong khu vực này hào quang sáng ngời bao phủ các nơi.

Phốc phốc phốc phốc...

Không có tiếng nổ tung kinh thiên động địa gì đó, cũng không có tiếng đinh tai nhức óc, có chỉ là đao quang và đao khí tỏa ra chung quanh, dễ dàng xuyên thấu đám yêu thú, kèm theo đó là tiếng thú rống vang vọng thiên địa, đây là đồ sát nghiêng về một bên.

Đột nhiên tất cả đao khí biến mất...

Răng rắc...

Mặt đất vỡ ra, một khe rãnh dài mấy trăm mét xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, dọc theo hai bên khe rãnh là rất nhiều huyết dịch tứ tinh yêu thú, máu tươi biến thành dòng sông chảy vào trong khe rãnh, làm cái khe biến biến thành một cái hồ máu.

Chỉ một đao, mấy chục con tứ tinh yêu thú ngăn cản trước mặt Lâm Tiêu đã biến mất một nửa, vài trăm mét trước mặt Lâm Tiêu không còn thứ gì cả.

Sau khi chém ra một đao này, Lâm Tiêu không dừng lại thêm một chút nào cả, hóa thành một đạo lưu quang tiến lên, hắn phóng thẳng về phía Hắc Ám Ma Viên.

Chờ tất cả võ giả chú ý tới tình cảnh bên này thì mọi người kinh ngạc tới ngây người, mà yêu thú chung quanh đang chém giết cũng dừng hết lại, trên chiến trường dường như đóng băng trong nháy mắt.

Chỉ một đao đã chém giết gần một nửa tứ tinh yêu thú, không ai biết uy lực đao vừa rồi mạnh cỡ nào, cũng không biết một đao vừa rồi đáng sợ bao nhiêu, mà những tứ tinh yêu thú tự mình trải qua đều biến thành thi thể trên đất.

Nếu như là nhân loại giao chiến với nhau, chỉ sợ một đao kia đã cải biến sĩ khí cả chiến trường, nhưng hiện tại là võ giả thành Tân Vệ giao chiến với một đám dã thú không có bao nhiêu trí tuệ cả.

Rống rống...

Sau khi dừng trệ một chút, rất nhiều tứ tinh yêu thú đã xông lên.

- Chết!

Phốc phốc phốc...

Thân hình Lâm Tiêu bay vút đi không chút do dự, đối mặt với tứ tinh yêu thú không ngừng lao tới, hắn cầm chiến đao chém ra, mỗi đao xẹt qua hư không là có một tứ tinh yêu thú vẫn lạc.

Đồng thời nội tâm Lâm Tiêu sinh ra ý niệm.

Cách đó không xa, phân thân Toản Địa Giáp gầm lên giận dữ, thân hình cao hơn hai mươi mét lao tới như bay, phóng thẳng tới vị trí của Lâm Tiêu, hai con ngươi đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, dường như muốn xé nát Lâm Tiêu, kỳ thật trong quá trình nó xông lên, rất nhiều yêu thú nội tạng vỡ nát, mất mạng ngay lâp tức, đụng ra một con đường máu chảy đầm đìa.

Trong quá trình thi triển lăng không hư độ, Lâm Tiêu lập tức lao ra hơn chục dặm.

Hiện tại gương mặt Lâm Tiêu đã hiện ra rõ ràng trong mắt mọi người, tất cả võ giả đang chiến đấu trở nên khẩn trương, trông mong nhìn qua, sau đó tất cả kinh ngạc tới ngây người.

Hai năm không gặp, thân hình Lâm Tiêu cao hơn không ít, gương măt ngây thơ cũng biến thành thành thục, nhưng mà gương mặt quen thuộc kia làm võ giả thành Tân Vệ không thể nào quên được.

Sau khi nhìn thấy dung mạo quen thuộc này, tất cả võ giả may mắn sống sót đều kinh ngạc ngây người.

- Là Lâm Tiêu!

- Võ giả này là Lâm Tiêu!

Không ít võ giả thì thào lên tiếng, không dám tin vào mắt mình, hai năm trước khi Lâm Tiêu rời đi, hắn chỉ là một Chân Vũ giả tam chuyển sơ kỳ, hai năm sau hắn trở về với thực lực tăng mạnh, tất cả võ giả thành Tân Vệ đều kinh hãi.

- Là nhị ca!

Từ cửa thành bắc nhìn qua, Lâm Nhu mở to mắt, nước mắt không kìm được chảy dài trên đôi má nàng.

Trong lúc bay vút đi, Lâm Tiêu đã đi tới trước mặt lục tinh Hắc Ám Ma Viên.

- Lâm Tiêu cẩn thận!

- Nhanh lui trở về!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.