Chương trước
Chương sau
- Tạp chủng Hắc Long trại, ta liều mạng với các ngươi, cho dù chết, ta cũng muốn kéo theo các ngươi cùng chết.

Bọn người Trử Vĩ Thần tổng quản nguyên một đám hai mắt trợn tròn, như nổi điên xông lên, bọn hắn giờ phút này đã không phải là nghĩ làm sao ngăn cản địch nhân nữa, mà làm sao đồng quy vu tận với đối phương.

- Chúng ta liều mạng.

- Đồng quy vu tận.

- Ah.

Võ giả Thành Tân Vệ còn lại giờ phút này cũng rống to như nổi điên, cũng muốn sống xông lên, trong đám người, ngay cả Lâm Nhu cũng hai mắt đỏ bừng, cắn chặt răng, gắt gao nhìn chằm chằm vào một chiến sĩ trước mặt, anh dũng tiến lên.

- Đám tạp trủng Hắc Long trại, nhận lấy cái chết cho ta.

Nhưng mà, vào thời khắc này, trong tai của bọn hắn đột nhiên nghe được một tiếng hét to trùng thiên kinh thiên động địa, như trời long đất lỡ, thanh âm ù ù, giống như lôi đình truyền đến.

Sấm sét giữa trời quang.

Trời tháng năm, ánh nắng tươi sáng, chim hót hoa nở, phía chân trời xanh thẳm, nhiều đóa mây trắng giống như hài tử tinh nghịch đuổi theo nhau, vui đùa ầm ĩ, vô ưu vô lự, ngây thơ lãng mạn.

Bên trong Thành Tân Vệ, một cổ hào khí thảm thiết phóng lên trời, thiết kỵ của Hắc Long trại anh dũng công kích, tiến hành đồ sát trắng trợn.

Đối mặt với kết cục hẳn phải chết, trong mắt tất cả võ giả Thành Tân Vệ đều toát ra một tia kiên quyết, thậm chí võ giả còn trong thành chủ phủ, đại lượng võ giả trọng thương cũng dắt nhau đi tới, nguyên một đám bọn hắn biểu lộ dữ tợn, hung hãn không sợ chết, liều lĩnh nhảy vào trong chiến đoàn.

Không quản lực chiến đấu của bọn hắn mười không còn một, nhưng tất cả mọi người biết rõ, một khi phủ thành chủ bị công phá thì bọn hắn không ai có thể sống sót được, đã như vậy, thay vì ở bên trong chờ chết, còn không bằng đi ra cùng nhau chiến đấu

Chân đã đứt, tay còn có thể đánh, tay đã đứt, chân còn có thể đá, coi như là tay chân đều đã đứt, còn có thể sử dụng hàm răng cắn, dùng đầu đập.

Thân là võ giả, cho dù chết, bọn hắn cũng muốn chiến đấu đến chết, chết trong quá trình chiến đấu với địch nhân.

Ngay khi tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị nghênh đón một hồi chiến đấu cuối cùng này, một tiếng gào thét vạch phá phía chân trời như như lôi đình đột nhiên vang vọng bên tai bọn hắn.

Dưới tiếng gào thét này, tựa hồ toàn bộ Thiên Địa đều biến sắc, chấn động khiến trong tai mỗi người đều vang lên tiếng ông ông, trong đó ẩn chứa sát ý khiến người sợ hãi, phảng phất khiến mọi người lập tức từ tiết trời tháng năm như băng hàn, ánh mặt trời tươi đẹp kia chiếu sáng trên thân mọi người, nhưng lại không mang đến nửa tia ôn hoa, có chăng chỉ là lạnh lẻo thấu xương.

- Đây là. . .

Giờ khắc này, ánh mắt tất cả mọi người đều thay đổi, kinh hãi ngẩng đầu nhìn lại.

Rất xa, một đạo nhân ảnh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Hắn từ giữa không trung chạy như bay đến, kéo lấy tâm thần mọi người trong toàn trường, phảng phất như thiên thần, lái hào quang, mang theo khí thế bành trướng mãnh liệt cuồn cuộn mà đến

Ánh mặt trời chiếu sáng trên người hắn, nhuộm vàng lấy thân thể, hắn khống chế lấy hai cánh nguyên lực vô hình ở sau lưng, từ phía chân trời cao cao bay lượn đến, giống như một thanh Thiên Đao, phá vỡ chân trời mênh mông.

- Là Lâm Tiêu.

- Lâm Tiêu hắn còn chưa có chết?

- Là Lâm Tiêu, Lâm Tiêu đã đến, Lâm Tiêu đã đến.

- Chúng ta được cứu rồi.

Một ít võ giả thị lực cường đại ngay khi đạo nhân ảnh này tiếp cận lập tức liền nhận ra khuôn mặt Lâm Tiêu, nguyên một đám trong miệng phát ra tiếng hò hét cuồng hỉ.

Bọn hắn sở dĩ không cách nào chống cự tiến công của thiết kỵ Hắc Long trại, cũng không phải nói số lượng Hắc Long trại nhiều hơn, thực lực mạnh bao nhiêu, mà là ở mặt chiến lực đỉnh tiêm Hắc Long trại hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.

Chỉ riêng cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ như trại chủ Hắc Long trại đã tương đương với một đại quân cường đại rồi, trong chiến trường thế như chẻ tre, không người có thể ngăn, nhưng hiện giờ, Lâm Tiêu đã đến, bên phía Thành Tân Vệ lại lần nữa có được hi vọng.

Ngày hôm qua trong chiến đấu với lục tinh Hắc Ám Ma Viên, khiến tất cả võ giả Thành Tân Vệ hiểu rất rõ thực lực Lâm Tiêu đáng sợ cỡ nào, tuy rằng ở mặt tuổi tác hắn vẫn chỉ là một thiếu niên, nhưng luận thực lực, so với Trang Dịch thành chủ của Thành Tân Vệ, Lâm Tiêu còn có phẩn nhỉnh hơn.

Lâm Tiêu đến, trong lòng võ giả Thành Tân Vệ vốn tuyệt vọng lập tức như đã có người tâm phúc, lại lần nữa dâng lên hi vọng sống sót.

Bên phía Hắc Long trại, tất cả võ giả đều ngây dại, sự xuất hiện của Lâm Tiêu đã khiến nội tâm bọn hắn rung động thật sâu, từ phía chân trời xa xôi bay vút đến, độ cao kia, tốc độ kia, khiến người không thể tin được thực lực Lâm Tiêu đến cùng đạt đến trình độ nào.

Lăng không phi hành, đây chính năng lực mà chỉ cường giả Quy Nguyên cảnh trong truyền thuyết mới có được a, nhân vật như vậy giơ chân nhấc tay cũng là Thiên băng Địa liệt, đoạn Sơn điền Hải, cơ hồ không gì không làm được, một chưởng vung đi, ngàn vạn võ giả đều phải chết đi, mười vạn thiết kỵ Hắc Long trại bọn hắn ở trước mặt một gã cường giả Quy Nguyên cảnh thật giống như con sâu cái kiến vậy.

Rối loạn vô hình lan tràn trong thiết kỵ Hắc Long trại, trong lúc nhất thời, tất cả võ giả Hắc Long trại đều lộ vẻ kinh hãi, nguyên một đám tâm thần có chút không tập trung.

Tràng cảnh xuất hiên của Lâm Tiêu thật sự quá mức dọa người, khiến không ít võ giả Hắc Long trại thậm chí cho rằng đối phương xuất hiện một gã cường giả Quy Nguyên cảnh, dù sao, không phải mỗi võ giả Hắc Long trại đều thấy qua Lâm Tiêu chiến đấu hôm qua.

Chính thức hiểu rõ thực lực của Lâm Tiêu chỉ có hơn mười tên thống lĩnh Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong cao cấp nhất trong Hắc Long trại mà thôi.

Một cổ hào khí không ổn lan tràn trong đám võ giả Hắc Long trại, rất nhiều thiết kỵ trước kia còn uy phong lẫm lẫm giết chóc hiện giờ trong lòng đều sợ run, sâu trong lòng nổi lên một cổ lạnh lẽo.

Chỉ sợ ngay cả Lâm Tiêu cũng không ngờ rằng, tràng cảnh mình lợi dụng lăng không hư độ bay vút đến, vậy mà sẽ tạo thành hậu quả như vậy, khiến rất nhiều võ giả Hắc Long trại coi mình là cường giả Quy Nguyên cảnh, trong nội tâm sinh ra sợ hãi không cách nào áp chế.

- Chết tiệt, tiểu tử này vẫn còn sống sao.

Cảm thụ được sự dao động của thuộc hạ, trại chủ Hắc Long trại biểu lộ một mảnh tái nhợt.

- Mọi người không nên bối rối, tiểu tử này chẳng qua chỉ là một võ giả Hóa Phàm cảnh thôi, Quỷ Diện, Lý Vân, mấy người các ngươi lên ngăn tiểu tử này lại, những người còn lại đi theo đằng sau ta, tiến công phủ thành chủ cho ta, dùng tốc độ nhanh nhất công chiếm.

Trại chủ Hắc Long trại trong miệng phát ra tiếng gầm ầm ầm.

- Giết.

Đám thông lĩnh Quỷ Diện, Lý Vân của Hắc Long trại nghe vậy, lúc này gào thét một tiếng, gần năm tên võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong hóa thành năm đạo lưu quang màu đen lao tới chỗ Lâm Tiêu đang lao xuống từ giữa không trung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.