Chương trước
Chương sau
Phiền Thông ho ra hai ngụm máu tươi, cắn răng nói:

- Ngươi không tin ta cũng không có cách nào, bất quá khi trước bảo ta đánh chết đại ca ngươi quả thật chính là La Sơn Tông, vừa vặn lúc trước ta vốn có ý định trừ bỏ đại ca ngươi, tự nhiên đáp ứng, nói thật lúc trước ta cũng rất hiếu kỳ, nên đã phái người đi Quận Hiên Dật nghe ngóng chuyện của đại ca ngươi ở Quận Hiên Dật, kết quả lại nghe được một tin tức kinh người.

- Năm đó đại ca ngươi sở dĩ bị trại huấn luyện thiên tài Quận Hiên Dật trục xuất, ngay cả Võ Điện cũng không dám bảo vệ, là vì nghe nói hắn năm đó ở trong một chuyến đi Viễn Cổ di tích đã đắc tội Tứ hoàng tử của đế quốc, Tứ hoàng tử tự mình hạ lệnh, trại huấn luyện thiên tài Quận Hiên Dật không chịu nổi áp lực, lúc này mới trục xuất đại ca ngươi, có thể mệnh lệnh của La Sơn Tông cùng chuyện đại ca ngươi đắc tội Tứ hoàng tử đế quốc có quan hệ cũng nên.

- Ngươi nói đều là thật sao?

Lâm Tiêu biểu lộ lạnh lùng, không biết trong nội tâm suy nghĩ gì.

- Mỗi câu đều là thật.

Phiền Thông cắn răng nói.

- Vậy là tốt rồi, nếu vậy, ngươi có thể chết rồi.

Âm thanh vừa dứt, Lâm Tiêu đột nhiên chém ra một đao, lưỡi đao lăng lệ ác liệt lập tức mở ra cổ họng Phiền Thông, đại lượng máu tươi lập tức phun tung toé ra.

- Ngươi. . .

Phiền Thông đột nhiên trừng lớn hai mắt, trong tay phải dấu ở sau lưng vô lực rơi xuống mấy khỏa hạt châu màu đen.

Khỏa hạt châu màu đen kia vừa rơi xuống, lập tức phát ra tiếng nổ tung kịch liệt, ánh lửa nồng đậm thôn phệ Phiền Thông trong đó, nổ thành vô số mảnh vỡ tứ tán ra.

Bụi mù đầy trời biến mất, trên mặt đất nham thạch cứng rắn lập tức xuất hiện một cái hố đá lớn, thân hình bị nổ tung tóe của Phiền Thông nằm ở đó, cùng với một mảnh đất đá bị cháy đen.

Uy lực nổ tung vừa rồi cực lớn, cơ hồ tương đương với một kích toàn lực của một gã võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ bình thường, nếu như Lâm Tiêu vừa rồi không có phòng bị, bị trực tiếp nổ trúng thì chỉ sợ không chết cũng phải trọng thương.

- Ngươi cho rằng ta không biết ngươi làm gì sao?

Lâm Tiêu lạnh lùng cười cười, nhân vật kiêu hùng như Phiền Thông sao có thể đơn giản nhận thua được, cho dù chết cũng sẽ kéo theo người khác cùng chết, tinh thần lực Lâm Tiêu thời khắc đều chú ý đến cử động của Phiền Thông, tự nhiên cảm giác rõ ràng động tác của hắn trong đầu, mới tránh thoát một kiếp này.

- Giết chóc thỏa thích đi, giết chết tất cả võ giả Hắc Long trại, hôm nay ta muốn huyết tẩy Hắc Long trại.

Bên ngoài phủ thành chủ, Lâm Tiêu vung tay lên, Phân thân Toản Địa Giáp trong miệng đột nhiên lần nữa gào thét tiến công, theo tiếng gào thét này, toàn bộ yêu thú đã dừng chém giết lại lần nữa điên cuồng gào thét, phóng tới võ giả Hắc Long trại còn lại.

- Ta nói rồi có thể lưu thành viên Hắc Long trại các ngươi một con đường sống, đáng tiếc lại không phải là đám võ giả trên tay đầy máu tươi và tánh mạng này, trừ ác tu tận, đạo lý này ta vẫn hiểu.

Lâm Tiêu lắc đầu, đối diện với mấy võ giả trên tay nhuộm đầy máu tươi, làm hết chuyện xấu này, Lâm Tiêu không có chút lòng thương cảm nào cả, xoay người, Lâm Tiêu nhanh chóng đi vào trong thành chủ phủ Hắc Long trại tìm kiếm.

Thành chủ phủ này chính là đại bản doanh của các cường giả Hắc Long trại, trong đó có được rất nhiều tài phú và bí tịch, chỉ có điều đại đa số đồ đều đã bị người già phụ nữ và trẻ em rời đi lúc trước mang đi, một ít bí tịch bình thường còn lại Lâm Tiêu căn bản không để vào mắt.

Bay vút vào trong, Lâm Tiêu trực tiếp đi vào trong phòng của Phiền Thông.

Phiền Thông thân là trại chủ Hắc Long trại, trong phòng lại cực kỳ trống trải, Lâm Tiêu sau khi tìm sơ qua vậy mà lại không tìm được thứ gì.

- Ân? Phiền Thông thân là trại chủ Hắc Long trại, võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, trong phòng sao lại không có thứ gì, ngay cả bí tịch cũng không có một bản, chẳng lẽ hắn để tất cả bảo vật và bí tịch trên người, đã bị hủy trong nổ tung trước kia rồi sao?

Lâm Tiêu nhíu mày, tinh thần lực phóng thích ra, tìm kiếm cẩn thận.

Đột nhiên, dưới giường của Phiền Thông, Lâm Tiêu dùng tinh thần lực đã quét được một lỗ khảm.

- Thì ra ở chỗ này.

Lâm Tiêu mở ra lỗ khảm, lập tức phát hiện hai bản bí tịch và một cái hộp màu đen.

Không vội vã xem xét, Lâm Tiêu lập tức thu mọi thứ vào trong Thương Long Tí trên tay, lại tìm một phen sau đó mới rời đi.

Trong tiểu trấn phế tích, chiến đấu đã tiến nhập khâu cuối cùng, bảy vạn võ giả Hắc Long trại sống sót trong khi tiến công Thành Tân Vệ trước kia, trong chiến đấu lần này đã tử thương thảm trọng, mười còn sống không được một, đối mặt trăm vạn thú triều, Hắc Long trại cường đại căn bản không hề có lực chống cự.

- Lần này may mà có Phân thân Toản Địa Giáp khống chế trăm vạn thú triều, nếu như chỉ mình ta tiến đến báo thù, coi như có thể đánh chết trại chủ Hắc Long trại chỉ sợ đến lúc đó cũng sẽ lâm vào nguy hiểm.

Lâm Tiêu hiểu rất rõ thực lực của mình, đối phó võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ như Phiền Thông cũng không phải chuyện khó gì, dù là Phiền Thông sau khi hóa thú đạt tới Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành, Lâm Tiêu cũng có nắm chắc đánh chết hắn, nhưng song phương giao chiến nhất định sẽ kinh động cường giả còn lại trong Hắc Long trại, một khi bị mười mấy tên võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ còn lại của Hắc Long trại vây quanh, thực lực Lâm Tiêu cho dù có mạnh hơn nữa, chỉ sợ cũng không chống nổi.

Rống rống.

Sau khi triệt để công chiếm tòa phế tích tiểu trấn này, xa xa đột nhiên có đại lượng tiếng thú rống vang lên, thì ra là mấy chục vạn lão ấu phụ nữ và trẻ em của Hắc Long trại trốn đi bị yêu thú chém giết bốn phía phát hiện, rất nhiều yêu thú lập tức triển khai chém giết.

- Ah.

Có tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, đã không có đám võ giả Hắc Long trại chống cự, những người giả phụ nữ và trẻ em này căn bản không có lực chống cự, lập tức kêu thảm thiết liên tục.

- Không tốt.

Lâm Tiêu vội vàng khống chế Phân thân Toản Địa Giáp khiến tất cả yêu thú dừng lại giết chóc, đối với đại lượng võ giả Hắc Long trại Lâm Tiêu không hề có lòng thương cảm, nhưng nếu khống chế yêu thú tập sát đám người già phụ nữ và trẻ em tay trói gà không chặt thì đã vi phạm với bản tâm của Lâm Tiêu.

Cho dù những người này là dư nghiệt Hắc Long trại, nhưng nếu như khống chế thú triều trắng trợn đồ sát người già phụ nữ và trẻ em, vậy thì mình có khác gì đám yêu thú tập kích Nhân tộc, khác gì với đám cường phỉ Hắc Long trại đâu chứ?

Rống rống.

Trải qua một đêm chém giết, bầu trời nổi lên ánh sáng màu bạc, ánh rạng đông sáng sơm hôm sau đã đến, chiếu sáng toàn bộ đại địa.

Phân thân Toản Địa Giáp sau khi gào thét hai tiếng lập tức mang theo mấy chục vạn thú triều còn sống sót nhanh chóng rút lui khỏi Hoang sơn Đoạn Hoành, sau khi bôn tập ngàn dặm lại lần nữa về tới ở sâu trong Liên Vân sơn mạch.

Cùng lúc đó, Lâm Tiêu cũng âm thầm về tới nhà mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.