Chương trước
Chương sau

Nếu đã bị đối phương phát hiện thì Tông Thứu không núp làm gì, gã nghênh ngang hiện hình trong rừng, cảm giác cường đại lan tỏa bốn phía.

- Ha ha ha! Tiểu tử thối, giỏi, phát hiện được ta. Nhưng trước mặt Tông Thứu ta đây ngươi nghĩ có thể trốn đi đâu?

Đột nhiên một tia dao động nguyên lực lóe qua sau một thân cây.

- Ở đây!

Tông Thứu cười lạnh lùng:

- Đi ra cho ta!

Tông Thứu vung tay phải, năm ngón tay bắn ra năm sợi tơ đỏ như năm tia chớp vỗ vào thân cây kia.

Xoẹt phập!

Cây to mấy người ôm bỗng nổ tung, vụn gỗ bay tung tóe, đất đá cỏ dại trên mặt đất bị cắt vụn. Nhưng đằng sau cây to trống rỗng.

Tông Thứu giật mình kêu lên:

- Cái gì?

Vù vù vù!

Một luồng sáng sắc bén bay tới sau lưng Tông Thứu, cùng với tiếng gió rít mãnh liệt, nhanh như chớp chém xuống.

Tông Thứu cười to bảo:

- Ha ha ha! Ngươi nghĩ có thể lừa được ta sao? Đồ ngu!

Biểu tình giật mình chuyển sang cười nhạt, Tông Thứu lặng lẽ vung đòn công kích.

Ầm ầm ầm!

Kình khí màu đỏ tuôn ra bao phủ phạm vi mấy trượng sau lưng Tông Thứu, kình khí mãnh liệt thổi quét, nhuộm nguyên khu rừng thành màu máu.

Xoẹt phập!

Kình khí và kình quang va chạm, cùng biến mất. Khiến Tông Thứu giật mình là sau lưng gã lại trống trơn.

Lần này Tông Thứu thật sự hết hồn:

- Cái gì?

Tông Thứu không kịp phản ứng đột nhiên động đất.

Vù vù vù!

Mặt đất bắn tung, đá vụn tung tóe. Ba luồng sáng như tia chớp bay ra, ma sát trên nguyên lực hộ thể của Tông Thứu tạo ra các vệt sáng chói .

Tông Thứu sợ hoảng hồn, gã dốc sức đánh ra một kích.

Bùm bùm bùm!

Ba luồng sáng đen bị Tông Thứu mạnh mẽ đánh bay ra, lực lượng hùng hậu xuyên thấu mấy cái cây to, để lại ba vệt chói lọi trên bầu trời.

Ầm!

Tia sáng đen bị hất bay, dao động nguyên lực kịch liệt trong không trung. Nguyên lực đáng sợ như nước chín tầng trời đổ ập xuống mặt đất, dao động nguyên lực mãnh liệt tựa sóng biển vỗ liên hồi làm Tông Thứu thực sự kinh hoàng.

Những đòn tấn công trước chỉ là thăm dò, giờ Lâm Tiêu mới lộ ra sát chiêu.

Tông Thứu tức giận quát:

- Tiểu tử thối, ngươi muốn chết!

Huyết quang dao động quanh người Tông Thứu, gã giơ hai tay che trước người.

Ầm ầm ầm!

Lực lượng mạnh mẽ đánh Tông Thứu bay ngược ra xa, sức mạnh đáng sợ tựa thủy triều chui vào cơ thể gã. Nền đá nổ tung, bụi bay mù mịt. Tông Thứu trượt dài trăm thước mới dừng lại, hai chân để lại vệt sâu hoắm dưới đất.

Khóe môi Tông Thứu tràn máu tươi, mặt tái xanh, mắt nhìn chằm chằm đằng trước. Hiển nhiên dưới công kích của Lâm Tiêu đã Tông Thứu bị nội thương.

Lâm Tiêu từ bên trên đáp xuống, thầm nghĩ:

- Tông Thứu không uổng là cường giả vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, một kích vừa rồi chỉ làm hắn bị nội thương.

Lâm Tiêu lập tứ nhẹ nhàng tựa luồng sáng vọt hướng Tông Thứu, chiến đao bắn ra đao quang vô tận.

Lúc trước Lâm Tiêu lợi dụng Phân Thân Hóa Ảnh quyết che giấu vị trí mình ẩn nấp, thông qua hai lần tấn công thăm dò cộng với Tinh Thần Nguyên Thoa đột nhiên tập kích khiến Tông Thứu dốc sức đánh trả. Lâm Tiêu nắm chặt cơ hội lúc Tông Thứu đánh trả thì cũng công kích gã, để làm gã bị thương, tiêu hao bớt sức mạnh của đối phương.

Đối với cường giả nào được gọi là vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ thì Lâm Tiêu không dám xem thường.

Chẳng ngờ Tông Thứu phản ứng nhạy bén, Lâm Tiêu tấn công kín kẽ thế mà gã vội vàng đón đỡ vẫn an toàn rút lui, chỉ bị thương nhẹ. Lâm Tiêu thầm cảm thán, đổi lại võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong như Hạ Luân Thành Đại Viêm đã sớm luống cuống tay chân trước một chuỗi đòn tấn công liên hoàn, không chết cũng bị thương nặng.

Lâm Tiêu vừa chiến đấu vừa tổng kết kinh nghiệm:

- Nhưng cũng tại tinh thần lực của ta quá yếu, mới có tứ phẩm, nên uy lực Tinh Thần Nguyên Thoa không phá mở nguyên lực hộ thể được. Nếu tinh thần lực đến ngũ phẩm, lục phẩm có phải kết quả đã khác đi.

Lâm Tiêu liên tục tấn công, đao quang hùng dũng ập đến tựa các lớp sóng biển vô cùng tận. Giữa hư không vang tiếng nổ điếc tai.

Mặt Tông Thứu trắng bệch, biểu tình tức giận rống to:

- Tiểu tử thối, không ngờ ta đã xem thường ngươi, để ngươi có cơ hội thưa dịp đánh lén làm ta bị thương. Nhưng ngươi nghĩ như vậy là có thể ngăn cản được Tông Thứu ta sao? Đúng là kẻ ngu nằm mơ! Giờ ta cho ngươi thấy bản lĩnh tung hoành trong Thành Hắc Lĩnh của Tông Thứu ta!

Năm ngón hai bàn tay Tông Thứu thành vuốt cào hướng Lâm Tiêu.

- Huyết Trảo Phá Không!

Xẹt xẹt xẹt!

Dao động nguyên lực kịch liệt truyền ra, hai huyết trảo to lớn hiện ra trong không trung. Huyết trảo xé rách không gian như có con huyết ưng từ trên trời giáng xuống móng vuốt đụng mạnh vào đao quang vô tận Lâm Tiêu chém ra.

Xẹt xẹt đì đùng xẹt xẹt đùng đùng xẹt!

Một chuỗi tiếng gầm rú vang lên, đao quang tựa sóng biển chém vào huyết trảo vang tiếng xé gió nổ ầm ĩ. Xung lực gió lốc khuếch tán bốn phương tám hướng, đất nứt rạn, đá nổ tung. Cả cây to rung bần bật, kêu răng rắc gãy đổ. Lá cây rơi rào rào cơn mưa.

Tông Thứu hét to:

- Phá!

Huyết trảo bị đao quang cắt qua, ánh sáng vụt tắt đột nhiên rung lên, huyết quang lấp lánh, uy lực tăng mạnh. Huyết trảo quét bay tung sóng đao rồi xông về hướng Lâm Tiêu.

- Bạo!

Khi huyết trảo đến gần người thì cơ thể Lâm Tiêu đột nhiên nổ tung, vô số bóng người bay bốn phương tám hướng né huyết trảo chụp trúng.

Ầm ầm ầm!

Tiếng ầm ĩ không dứt, huyết trảo càn quét đường đi, tiếp tục đánh nát mấy chục cây to cuối cùng vỗ vào một ngọn đồi. Ngọn đồi cao mấy chục thước bị đập nát bấy, đá bay tứ tung, thoáng chốc chỉ còn lại đống đá vụn.

Bụi bay đầy trời, Lâm Tiêu nổ cơ thể bay tứ tán, làm người ta không biết đâu mới là người thật.

Tông Thứu lạnh lùng nói:

- Chết tiệt, có chút thực lực, nhưng chưa đủ!

Vết đao ở khóe môi Tông Thứu vào lúc này đặc biệt dữ tợn đáng sợ, nguyên lực hộ thể màu đỏ bao phủ toàn thân gã trở nên rực rỡ hơn. Mấy cột sáng đỏ bắn ra đánh nát mấy tàn ảnh của Lâm Tiêu.

Xẹt xẹt phập phập xẹt xẹt xẹt!

Ba tàn ảnh bị cột sáng đỏ đánh nát, chỉ có chân thân Lâm Tiêu vung chiến đao là đánh tan công kích vào mình.

Tông Thứu cười lạnh lùng:

- Thì ra đây là chân thân của ngươi!

Tông Thứu như chim ưng bay lên, nguyên lực đỏ như máu dao động sau lưng như đôi cánh mang gã bay tới chỗ Lâm Tiêu, hai quyền oanh tạc.

- Huyết Quyền Trùng Thiên!

Trường quyền đỏ như máu đổ ập xuống, không khí xung quanh bị đè ép, như sao băng đỏ chói kéo theo tầng tầng sóng khí trắng ập đến.

Tông Thứu cho rằng thực lực như gã đối phó võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong như Lâm Tiêu dễ hơn ăn cháo, dù đối phương là thiên tài của đại thế lực cũng vậy. Tông Thứu không ngờ Lâm Tiêu cường đại đến mức này, hoàn toàn khác với thiên tài bình thường vượt cấp khiêu chiến. Tông Thứu rất giật mình, sát ý càng đậm. Chiến đấu giây lát sau Tông Thứu thu về lòng khinh thường, gã chính thức xem Lâm Tiêu là đại địch.

Chân thân bị phát hiện, Lâm Tiêu mặt không biểu tình, đôi mắt bình tĩnh:

- Nhật Nguyệt Luân Hồi Đao, vỡ ra cho ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.