Chương trước
Chương sau
Xung quanh xì xầm bàn tán. Lâm Tiêu nhếch môi cười tủm tỉm, đầy hứng thú nhìn Thạch Giác biểu diễn. Mặc dù ánh mắt Thạch Giác hiền hòa nhưng Lâm Tiêu không bị lừa. Từ nụ cười của Thạch Giác, Lâm Tiêu nhạy cảm nhận ra sát ý giâu trong đó, như rắn độc nhẫn nại chờ đợi, lạnh lùng độc ác. Người như thế rất lợi hại.

- Nhìn kìa, Cừu Vô Tình đến.

- Sau lưng Cừu Vô Tình chắc là thiên tài Quận An Định.

- Khí thế đáng sợ thật.

Thạch Giác đến sau đó tới Cừu Vô Tình, mọi người lại rộ lên xì xầm.

Lý Dật Phong nhắc nhở:

- Lâm Tiêu, Cừu Vô Tình xế hạng bốn mươi lăm bảng Phong Vân đế quốc quý trước, thực lực mạnh hơn Thạch Giác nhiều. Nếu vô tình gặp Cừu Vô Tình thì nhớ chú ý chút.

Tiếp theo mỗi khi có cường giả xuất hiện đều gây xôn xao. Lý Dật Phong nói cho Lâm Tiêu nghe một số cường giả gã biết lai lịch, làm cho hắn cảnh giác.

- Âm Hư công tử và Tông Thứu trưởng lão Hắc Hóa môn cùng đi? A, sao hai người này đi chung với nhau?

Sau một lát, Âm Hư Công Tử, Tông Thứu cùng nhau đi vào phòng đấu giá, làm Lâm Tiêu con ngươi co rút.

Lý Dật Phong giải thích:

- Lâm Tiêu, Âm Hư công tử là một trong các thiên tài lọt vào bảng Phong Vân đế quốc quý trước, xếp hạng chín mươi ba, thực lực rất đáng gờm. Bên cạnh Âm Hư công tử là Tông Thứu của Hắc Hóa môn, võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong kinh nghiệm lâu năm, có thể nói là vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ. Tông Thứu và Âm Hư công tử chắc thực lực ngang ngửa nhau.

Lâm Tiêu cười toe:

- Ta biết, ta đã đánh nhau với bọn họ rồi.

Lý Dật Phong kinh ngạc hỏi:

- Cái gì?

Âm Hư công tử, Tông Thứu cũng thấy Lâm Tiêu, mắt lóe tia sáng lạnh, sát khí nảy ra, nhếch mép cười nhạt.

Lý Dật Phong lắc đầu cười:

- Ngó bộ dạng thì đúng là ngươi đã đánh với bọn họ. Nhưng thực lực hai chúng ta chống lại hai người kia thì bọn họ cũng không chiếm lợi thế được.

Lâm Tiêu cười cười. Nếu trước khi chưa đột phá gặp phải Âm Hư công tử, Tông Thứu đi chung thì hắn chỉ biết úp mũ chạy trốn. Hiện tại Long Tượng Luyện Thể ngũ trọng đại thành, hiểu rõ độ mạnh công kích của địch của, Lâm Tiêu chẳng sợ ai nữa. Lâm Tiêu không ngờ là Âm Hư công tử cũng nằm trong thiên tài bảng Phong Vân đế quốc, xếp hạng chín mươi ba.

Tiếp theo có nhiều võ giả đến, nổi tiếng lẫy lừng. Có thiên tài các thế lực lớn, có cường giả đứng đầu nổi tiếng lâu năm, khiến người ta thán.

Đương nhiên đáng sợ nhất là các cường giả Quy Nguyên cảnh trong ghế khách quý, nhưng bọn họ đi đường riêng đằng sau, đám người Lâm Tiêu không thấy được.

Lý Dật Phong nhìn Lâm Tiêu nói:

- Nhưng ngươi yên tâm, lần này hành trình Cổ địa Thái Thần ngươi nhất định sẽ gặp được không ít thiên tài Phong Vân Bảng của đế quốc lần trước, thậm chí còn có một ít thiên tài bài danh rất gần với lần trước, đến lúc đó ngươi sẽ biết thực lực của bọn họ, theo ta được biết, trước mắt trong võ giả hóa phàm cảnh đáng sợ nhất của Thành Hắc Lĩnh có một người bài danh mười tám trên Phong Vân Bảng lần trước tên Kim Thương Tình, thực lực của hắn bài danh trước năm trong toàn bộ cao thủ hóa phàm hậu kỳ Thành Hắc Lĩnh, đáng sợ tới cực điểm, bọn hắn mới là cường giả vô địch Hóa phàm hậu kỳ đứng đầu chân chính.

- Nga? Kim Thương Tình? Bài danh mười tám trên Phong Vân Bảng lần trước?

Lâm Tiêu nhíu mày:

- Lý sư huynh, nếu Kim Thương Tình đã có thể nhảy vào bài danh mười tám trên Phong Vân Bảng hơn bốn năm trước, chẳng lẽ bây giờ còn chưa đạt tới Quy nguyên cảnh?

Lý Dật Phong đột nhiên nở nụ cười, nói:

- Ngươi cho rằng Quy nguyên cảnh dễ đạt tới như vậy? Căn cứ theo lệ thường, đại bộ phận võ giả bài danh trước hai mươi trong Phong Vân Bảng đều có thể trong năm năm đột phá tới Quy nguyên cảnh, nhưng cũng có vài người không thể đột phá, nhưng khoảng cách Quy nguyên cảnh cũng chỉ một bước, về phần võ giả sau hai mươi danh đầu, lấy mười năm làm giới hạn, bình thường sau khi đạt Hóa phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong chỉ cần tiêu phí hai ba năm thời gian, nhưng cửa ải Quy nguyên cảnh có thể ngăn cản họ nhiều năm, một khi trong mười năm có đột phá, sau này thành tựu không yếu, nhưng nếu không thể, chỉ có thể bình thường mà thôi. Đương nhiên, chỉ cần lên được Phong Vân Bảng của đế quốc, tuyệt đại đa số võ giả chỉ cần không chết, muốn đột phá không thành vấn đề, dù sao họ là người nổi bật một thời kỳ của Đế quốc Võ Linh.

Nói tới đây, Lý Dật Phong có vẻ vô cùng cảm khái:

- Đây là nguyên nhân ta dặn ngươi đừng tùy ý đắc tội Thạch Giác, năm đó Thạch Giác lấy thực lực Hóa phàm trung kỳ đỉnh phong đạt được bài danh bảy mươi chín, ở một năm trước đạt tới Hóa phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, thực lực sâu không lường được, theo ta phỏng chừng nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong ba năm hắn có thể đi vào Quy nguyên cảnh, cho nên chúng ta nhất định phải cẩn thận.

- Thì ra là thế.

Lâm Tiêu gật gật đầu, theo trong lời nói của Lý Dật Phong hiểu rõ rất nhiều việc, tuy Lâm Tiêu là thiên tài, nhưng xuất thân từ Thành Tân Vệ nên tầm mắt của hắn hơi nhỏ, rất nhiều tri thức thường thức hắn cũng chưa hiểu rõ, bởi vì những kinh nghiệm này không ghi chép trong sách, mặc dù đạo sư trong trại huấn luyện hiểu biết, nhưng họ sẽ không nhắc tới những chuyện giống như tán gẫu như thế, chỉ có thể tự mình đi giải thích mà thôi.

Tuy rằng đối mặt Thạch Giác tùy tiện, cũng không sợ hãi, nhưng Lâm Tiêu vẫn biết mình chưa đủ mạnh mẽ, nhất định phải nghĩ đủ biện pháp tăng lên thực lực của chính mình.

- Đúng rồi, Lâm Tiêu, còn ba tháng thời gian mới mở ra Cổ địa Thái Thần, trong ba tháng này chúng ta tận lực đừng ra khỏi thành, chỉ chuyên tâm tăng lên thực lực của chính mình, ta tin tưởng hiện tại trong Thành Hắc Lĩnh có không ít võ giả đang gắt gao nhìn chằm chằm chúng ta, chờ chúng ta ra khỏi thành đâu. Vừa lúc hai ngày sau trong thành sẽ có một hội đấu giá, chúng ta đi xem thử có thứ tốt gì có thể gia tăng lên thực lực cho mình hay không.

- Hội đấu giá theo quý?

- Phải, cách ba tháng Thành Hắc Lĩnh sẽ mở một hội đấu giá, lần này vừa đúng ngày mốt, mỗi lần đấu giá đều có không ít bảo vật xuất hiện, đều là bảo vật lĩnh được từ Yêu Ma lĩnh, hẳn sẽ có không ít thứ tốt.

Lâm Tiêu gật đầu, như có suy nghĩ gì.

Hai ngày thời gian nháy mắt trôi qua, hội đấu giá rốt cục bắt đầu.

Đi trên đường, Lâm Tiêu rõ ràng cảm giác được người trong thành tựa hồ nhiều hơn không ít, nơi nơi đều là người đi đường nối liền không dứt, bốn phía một mảnh ồn ào.

- Nhiều võ giả như vậy sao?

Lâm Tiêu thầm giật mình, trên đường đều là võ giả hóa phàm cảnh, hoàn toàn không có kẻ yếu, là một cỗ lực lượng vô cùng khổng lồ.

Tựa hồ biết Lâm Tiêu giật mình, Lý Dật Phong đi một bên cười nói:

- Điều này thật bình thường, Yêu Ma lĩnh chính là nơi mạo hiểm của không ít võ giả Quận Hiên Dật cùng Quận Định An, mỗi lần trong hội đấu giá xuất hiện bảo vật đều đông đảo, hơn nữa Cổ địa Thái Thần sắp mở ra, có nhiều võ giả tụ tập là chuyện thật bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.