Chương trước
Chương sau
Kim Thương Tình nhe răng cười nói:

- Đối với cường giả mà nói, không có hai chữ bá đạo, không nghĩ tới rơi xuống hồ lại không chết, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi ngã xuống, ta sẽ đánh chết ngươi ở chỗ này.

Kim Thương Tình dữ tợn mở miệng, lao về phía trước, sát khí kinh người.

- Hỗn đản!

Võ giả kia cắn chặt răng, không chờ Kim Thương Tình ra tay, thế nhưng tự mình nhảy xuống khỏi thông đạo, rơi vào trong hồ nước bị truyền tống rời đi.

- Lại tự mình chạy, thật sự là mất mặt.

Nhìn vị trí võ giả kia biến mất, Kim Thương Tình không ngừng cười lạnh, ánh mắt nhìn quanh những võ giả còn lại:

- Trái tim yêu vương là của ta, không ai được giành với ta, dám giành với ta, tất cả đều phải chết!

Trong tiếng quát lạnh lùng, dáng vẻ cuồng ngạo bá đạo hiển lộ, hắn tiến về phía trước.

Trái tim yêu vương vốn là vật báu vô giá chân chính, thi thể cùng yêu đan của cửu tinh yêu thú đã giá trị một tới hai tỷ, một đầu yêu vương giá trị bao nhiêu? Tuyệt đối là con số kinh người không thể đánh giá, mặc dù đối với Kim Thương Tình không có tác dụng, nhưng một khi đi ra khỏi Cổ địa Thái Thần giao cho sinh tử cảnh vương giả của đế quốc, có thể đạt được phần thưởng không tầm thường.

Chỉ trong nháy mắt Kim Thương Tình đã đi tới khoảng cách gần trăm trượng, tương đương như Lâm Tiêu.

- Di, các ngươi có cảm thấy hay không, dưới uy áp của trái tim yêu vương, ý chí của ta hình như cô đọng hơn không ít.

Đột nhiên có võ giả kinh hô.

- Đích xác, tinh thần lực của ta cũng tăng lên một ít.

Không ít võ giả đều phát hiện biến hóa của bản thân, dưới uy áp áp bách, ý chí, tinh thần lực đều gia tăng, trong lòng mọi người trở nên kích động.

Lâm Tiêu tự nhiên cũng đã phát hiện biến hóa này.

Nhất thời võ giả ở hai thông đạo khác cũng thử tới gần trái tim yêu vương, nhờ vào uy áp tôi luyện chính mình, hiển nhiên tiến tới càng gần hiệu quả càng mạnh.

Đột nhiên, trong lòng Lâm Tiêu dâng lên tia nguy cơ, vừa chống cự uy áp khủng bố đồng thời thân hình hắn chợt nhoáng lên.

Xuy xuy xuy…

Ngay sau đó vô số bạch quang giáng xuống, nháy mắt đánh lên các võ giả, trong đó có hai người không kịp né tránh nháy mắt bị đánh trúng, phút chốc hóa thành hai đạo bạch quang biến mất.

- Nguy hiểm thật!

Trong lòng Lâm Tiêu còn sợ hãi, trong quá trình vừa rồi hắn lại tiến tới hơn mười trượng, thừa nhận áp lực còn hơn những người khác, bởi vậy muốn tránh né cũng khó khăn hơn rất nhiều, không chút thoải mái.

Kế tiếp thỉnh thoảng lại có bạch quang giáng xuống, nhắm ngay các võ giả điên cuồng bắn phá, càng đi sâu vào càng thêm dày đặc, buộc mọi người không ngừng tiến về phía trước, thừa nhận uy áp thật lớn.

- A…

Tiếng kêu gào thê thảm liên tục vang lên, chỉ một canh giờ sau đã thiếu đi một nửa võ giả, chỉ còn lại vài người ít ỏi, vận khí của Lý Dật Phong không tệ lắm, vẫn lưu lại bên trong.

Qua thêm một canh giờ lại có vài người bị đánh trúng, Lý Dật Phong cũng bị truyền tống ra ngoài, trong đại điện chỉ còn lại Lâm Tiêu cùng Kim Thương Tình.

Ánh mắt Kim Thương Tình âm lãnh nhìn qua, lạnh lùng nói:

- Không nghĩ tới ngươi cũng kiên trì tới cuối cùng, nếu ta là ngươi đã lựa chọn lập tức rời khỏi Cổ địa Thái Thần, như vậy có lẽ còn cơ hội sống sót, nếu không chờ khi ta lấy được trái tim yêu vương sẽ là ngày chết của ngươi!

Sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi, không mở miệng, tiếp tục chậm rãi đi tới.

Trải qua thời gian dài chống cự, Lâm Tiêu chỉ còn cách trái tim yêu vương khoảng hai trăm năm mươi trượng, nhưng vẫn chưa đủ để thu bảo vật, nhưng hắn vẫn đứng gần hơn Kim Thương Tình vài phần.

- Đáng chết!

Ánh mắt Kim Thương Tình càng thêm băng sương, cắn răng đi tới, cố gắng đuổi theo Lâm Tiêu.

Vừa rồi hắn cũng không phải có lòng tốt nhắc nhở Lâm Tiêu, mà là biết Lâm Tiêu có trữ vật giới chỉ, chỉ sợ bị Lâm Tiêu đoạt lấy trước tiên. Vì thế hắn dùng lời nói công kích, nếu không một khi trái tim yêu vương bị cướp đoạt, sau đó Lâm Tiêu bỏ chạy ra khỏi cổ địa, dù thực lực của hắn mạnh bao nhiêu cũng chưa chắc đánh chết được Lâm Tiêu chiếm đoạt trái tim yêu vương kia.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài cổ địa.

- Ngươi chính là Lý Dật Phong?

Lý Dật Phong vừa đi ra cổ địa không bao lâu, chỉ thấy các võ giả nhanh chóng tránh xa mình, ánh mắt thật cổ quái, đồng thời một đạo uy áp khủng bố từ trên trời giáng xuống, như ngọn núi cao đè ép trên người của hắn.

Ngay sau đó một lão giả khô gầy mặc huyết sắc trường bào xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt trũng sâu tràn ngập tàn khốc, lạnh lùng nhìn hắn như nhìn một người chết.

- Các hạ là…?

Lý Dật Phong nhướng mày nghi hoặc hỏi, nhưng trong lòng cảm thấy không ổn, đối phương có vẻ hung hăng ác ý, hiển nhiên là địch không phải bạn.

- Ha ha, ta là ai?

Ánh mắt lão giả lạnh lùng nhìn hắn:

- Chỉ sợ ngươi không biết ta, nhưng đồ nhi Tông Thứu của ta, ngươi nhất định sẽ không quên.

Khuôn mặt Huyết Thứu đạo nhân dữ tợn, vẻ mặt khủng bố, huyết sắc sát khí khởi động như thủy triều, mênh mông mãnh liệt.

Trong lòng Lý Dật Phong trầm xuống!

- Ha ha, sợ hãi sao? Vậy khi ngươi giết chết đồ nhi của ta, sao có thể nhẫn tâm ra tay!

Huyết Thứu đạo nhân điên cuồng hô to, vung một chưởng vỗ vào ngực Lý Dật Phong.

Phanh một tiếng, Lý Dật Phong phun máu tươi, thân hình chật vật bay ngược ra sau, tiếng khung xương vỡ vụn vang lên, nặng nề rơi xuống đất.

Tốc độ của Huyết Thứu thật nhanh, Lý Dật Phong chỉ cảm thấy hoa mắt, ngực như bị sét đánh, hộ thể nguyên lực bị phá nát không hề có chút lực chống cự.

- Huyết Thứu đạo nhân, ngươi tùy ý động thủ với võ giả hóa phàm cảnh, chẳng lẽ ngươi không sợ quận Hiên Dật cùng Võ Điện tìm ngươi sao?

Lý Dật Phong hộc máu nói.

- Ha ha, tìm ta phiền toái? Ta báo thù cho đồ đệ, quận Hiên Dật dựa vào cái gì tìm ta phiền toái, chẳng những là ngươi, còn có Lâm Tiêu chưa đi ra, chờ hắn đi ra, đồng dạng phải chết!

Huyết Thứu dữ tợn cười to.

Lý Dật Phong biến sắc, nói:

- Chuyện này không quan hệ gì tới Lâm Tiêu, đồ đệ của ngươi là do ta giết chết, có bản lĩnh ngươi giết ta!

- Chậc chậc, một màn thật cảm động ah, ngươi chẳng lẽ còn muốn bảo hộ cho Lâm Tiêu? Đáng tiếc, ta mặc kệ hai ngươi là ai giết đồ đệ ta, hai ngươi đều phải chết, ta sẽ xẻ thịt các ngươi, bầm thây vạn đoạn!

Thanh âm âm lãnh, Huyết Thứu lại đá ra một cước, đem Lý Dật Phong đá lăn dưới đất, kéo lê một khe rãnh thật dài, không ngừng phun máu, ngũ tạng lục phủ bị nghiền nát, đau đớn kịch liệt lan tràn khắp toàn thân, ngũ quan vặn vẹo.

- Huyết Thứu đạo nhân, nơi này không có cường giả Quy nguyên cảnh quận Hiên Dật ở đây, nhưng ta nghe nói Lý Dật Phong cùng Lâm Tiêu đều là thiên tài kiệt xuất của quận Hiên Dật những năm gần đây, ngươi giết người chỉ sợ quận Hiên Dật sẽ không bỏ qua đi.

Lúc này một trung niên mặc hỏa hồng sắc trường bào nhìn giống như thư sinh tiến lên khuyên can, là một trong những cường giả Quy nguyên cảnh nghe tin mà đến, nhìn thấy Lý Dật Phong tuổi trẻ tài cao, trong lòng muốn kết chút thiện duyên với quận Hiên Dật nên mới mở miệng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.