Trước kia tuy Bát Quái Lô ở trong não Lâm Tiêu nhưng như món đồ không thuộc sở hữu của hắn, nó chỉ lơ lửng ở đó, hắn không biết cách sử dụng. Hiện tại Lâm Tiêu mơ hồ cảm giác giữa hắn và Bát Quái Lô có mối liên kết mỏng manh.
- Đi ra!
Lòng máy động, Lâm Tiêu tập trung tinh thần vào Bát Quái Lô.
Tay hạ xuống, Bát Quái Lô trong đầu Lâm Tiêu biến mất sau đó xuất hiện trên lòng bàn tay phải. Bát Quái Lô như cái lư hương, nhỏ xinh lại cực nặng, cỡ ngàn cân. Bộ dạng Bát Quái Lô vẫn cổ kính như trước kia, nhưng nhìn kỹ thì bên trên lóe tia sáng kỳ diệu, khác với ban đầu chết lặng.
- Bát Quái Lô, thoạt trông là đan lô, nhưng nhỏ xíu thế này làm sao luyện đan?
Đang lúc Lâm Tiêu khó hiểu, Bát Quái Lô cảm ứng suy nghĩ của hắn, từ kích cỡ nhỏ bằng lư hương nó nhanh chóng biến to ra cỡ chiều cao một người. Sức nặng của Bát Quái Lô cũng kinh khủng, khiến Lâm Tiêu có sức mạnh bảy mươi ngàn cân cũng khó ôm được nó.
- Nguy rồi!
Hai tay cảm nhận trọng lượng nặng nề, Lâm Tiêu cầm không chắc, Bát Quái Lô cao cỡ một người đập xuống nền đất phòng tu luyện đỉnh giai. Vang tiếng răng rắc, nền đất huyền thiết đen cứng rắn bị đập thủng mấy cái lỗ to, nguyên từ chân khí cuồng bạo tuôn trào ra.
- Nặng quá vậy? Ít nhất cỡ một trăm ngàn cân.
Lâm Tiêu thầm giật mình nhầm nhủ:
- Nhỏ chút, nhỏ hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dan-ton/2287721/chuong-790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.