Chương trước
Chương sau
Vù vù vù!

Lâm Tiêu di chuyển trong phòng tu luyện, huyễn hóa ra tàn ảnh đầy trời, rậm rạp nhanh như tia chớp.

- Trạng thái thiêu đốt chân nguyên quả nhiên khiến tốc độ, cảm giác và lực công kích của võ giả tăng mạnh. Tiếc rằng cùng lúc đó nguyên hải, kinh mạch vận chuyển vượt mức giới hạn. Thiêu đốt chân nguyên thời gian dài tổn hại sẽ trí mạng cho thân thể.

Lâm Tiêu thu về trạng thái thiêu đốt chân nguyên, hắn cười tủm tỉm. Nắm giữ chân nguyên chi hỏa khó khăn càng cao, Lâm Tiêu không cần thí nghiệm cũng dễ dàng lĩnh ngộ thiêu đốt chân nguyên, như thể bản năng của hắn là vậy.

- Chân nguyên chi hỏa đáng sợ như thế, tâm hỏa chắc càng cường đại. Nhưng muốn cô đọng tâm hỏa thì tinh thần lực cũng cần đến thất phẩm, diễn biến ra tinh thần chi hỏa rồi kết hợp với chân nguyên chi hỏa lại. Tinh thần lực của ta trong nửa năm qua đã tới đỉnh lục phẩm, cách thất phẩm chỉ có một chút xíu. Nhưng một chút xíu này không dễ đột phá ngay, cần tìm nơi này có biểu hiện lớn với tinh thần lực thì mới nhanh chóng đột biến được.

Biết chân nguyên chi hỏa đáng sợ, Lâm Tiêu càng mong chờ hơn vào tâm hỏa. Lâm Tiêu thầm suy tư xem nơi nào có thể tu luyện tinh thần lực.

Phòng ý chí trong Trại huấn luyện thiên tài là nơi rất tốt để tu luyện tinh thần lực, nhưng lực uy hiếp ý chí không quá mạnh, đủ cho đệ tử bình thường còn với cường giả Quy Nguyên cảnh như Lâm Tiêu thì rất kém.

Lâm Tiêu nghĩ đến nơi khác:

- Hay đi sơn cốc đen trong sơn mạch Liên Vân, cùng tu luyện với Phân thân Toản Địa Giáp?

Rất nhanh Lâm Tiêu bác bỏ:

- Không được, sơn cốc đen là thế giới của yêu thú, trong đó vô cùng nguy hiểm. Lúc trước đế quốc phái nhiều Vương giả Sinh Tử cảnh đi vào trong kết quả chết hết, không ai sống rời khỏi sơn cốc. Tuy ta có Phân thân Toản Địa Giáp nhưng làm vậy qua mạo hiểm, dù sao yêu thú và nhân loại là tử địch.

- Đúng rồi!

Lâm Tiêu suy tư giây lát sau mắt bỗng sáng lên.

- Ta có thể đi Đảo Đao Vương! Trong vực đao chẳng những chịu đựng áp lực đao ý của cường giả đỉnh cao mấy ngàn năm trước, nâng cao tinh thần lực cho ta, càng khiến đao ý tiến bộ một bậc, một hòn đá ném hai chim!

Nói đi là đi, Lâm Tiêu vừa quyết định liền đi tới chỗ Quận vương quận Hiên Dật xin phép.

Trong phủ quận vương, Đông Phương Hiên Viên nghe Lâm Tiêu đòi đi ra ngoài rèn luyện, vẻ mặt giật mình.

- Cái gì? Ngươi muốn ra ngoài rèn luyện?

Đông Phương Hiên Viên nhíu mày nói:

- Ngươi nên biết bây giờ có nhiều người rình rập trong bóng tối, ta không tin Tương Thiên Thần quận Võ Uy, La Sơn tông sẽ bỏ qua. Hiện tại trong Quận thành Hiên Dật ta có thể bảo đảm an toàn cho ngươi, nhưng khi ngươi ra khỏi Quận thành Hiên Dật . . .

Lâm Tiêu ngắt lời:

- Ta hiểu mấy điều này, nhưng ta vẫn phải ra ngoài rèn luyện.

Lâm Tiêu biết đi du lịch bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm thế nào, nhưng vì điều này mà ru rú trong Quận thành Hiên Dật không phải phong cách của Lâm Tiêu. Võ giả nghịch thiên cải mệnh, nếu không thể vượt qua nguy hiểm sống chết cỡ này thì khỏi tu luyện võ đạo làm gì. Quận vương Tương Thiên Thần, tông chủ La Bá Thiên là võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, La Sơn tông có Vương giả Sinh Tử cảnh tọa trấn, Lâm Tiêu không thể suốt đời núp trong Quận Hiên Dật.

Đông Phương Hiên Viên nhìn biểu tình kiên quyết của Lâm Tiêu, gã biết mình không khuyên nhu hắn được.

Đông Phương Hiên Viên nói:

- Thôi được, ta biết Quận Hiên Dật không thể trói buộc ngươi. Bản thân ngươi đi đường cẩn thận, nhớ giữ kín tung tích của mình, đừng tùy tiện lộ cho ai biết. Có tin gì hãy thông qua các trú điểm Quận Hiên Dật truyền cho ta.

Dặn dò vài thứ xong Lâm Tiêu rời khỏi phủ quận vương.

Đông Phương Hiên Viên nhìn bóng lưng Lâm Tiêu khuất xa, gã lẩm bẩm:

- Lâm Tiêu, ngươi đừng làm cho ta thất vọng. Ta tin tưởng ngươi là chân long thật sự, tuy hiện giờ tạm thời bị gò bó nhưng cuối cùng rồi cũng bay lên cao, kiêu ngạo lượn chín tầng trời. Ta tin nguy hiểm hiện tại chỉ là chướng ngại vật nhỏ nhoi trên con đường vương giả của ngươi mà thôi.

Đông Phương Hiên Viên nhìn trúng Lâm Tiêu là tiềm chất có thể trở thành Vương giả Sinh Tử cảnh của hắn, đây là lý do gã đồng ý cho hắn ra ngoài rèn luyện.

Võ giả dù có thiên phú mạnh đến mấy, bằng vào khổ tu vĩnh viễn không thành Vương giả Sinh Tử cảnh được. Trong Đại lục Thương Khung có câu nói thế này: Mỗi Vương giả Sinh Tử cảnh đều đối diện nhiều nguy hiểm sống chết, bước ra từ các đợt chết chóc, cuối cùng lĩnh ngộ sống chết trở thành Vương giả Sinh Tử cảnh. Nếu không dù có thiên phú mạnh đến mấy, tư chất cao bao nhiêu, không hiểu sinh tử, không trải qua nguy hiểm cuối cùng là công dã tràng.

Về đến nhà, Lâm Tiêu đoàn tụ với phụ mẫu, muội muội một lúc. Khuya đêm đó Lâm Tiêu một mình rời khỏi Quận thành Hiên Dật, biến mất trong hoang nguyên mênh mang.

Trừ Quận vương quận Hiên Dật ra không ai biết Lâm Tiêu đã rời khỏi Quận Hiên Dật. Mục đích chuyến đi của Lâm Tiêu trừ Đông Phương Hiên Viên ra không ai khác biết.

Lâm Tiêu không ngốc, hắn không sợ nguy hiểm, nhưng hắn sẽ không lộ ra tung tích của mình kêu kẻ thù tìm đến.

Trong đêm tối, một luồng sáng xẹt qua không trung xuất hiện trong sơn mạch Liên Vân bên ngoài Thành Tân Vệ.

Một bóng người đứng yên nơi chân trời, là Lâm Tiêu đã rời khỏi Quận thành Hiên Dật.

Phía chân trời mơ hồ có tiếng thú rống.

- Grao!

Một con yêu thú màu vàng kim, toát ra khí thế khủng bố xuất hiện. Đôi mắt vàng sậm đối diện đôi mắt Lâm Tiêu, phản chiếu thân hình đối phương.

- Vào đi.

Lâm Tiêu giơ tay, thân hình yêu thú khổng lồ biến mất trong Thương Long Tí.

Là Phân thân Toản Địa Giáp.

Lâm Tiêu biết đi rèn luyện lần này sẽ đầy nguy hiểm, tuy Phân thân Toản Địa Giáp mới đỉnh thất tinh, tương đương với võ giả Quy Nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh phong nhân loại nhưng thực lực của nó không chỉ thế. Khi đối kháng với võ giả Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, Phân thân Toản Địa Giáp hợp sức với bản thể thì xác xuất sống sẽ lớn hơn rất nhiều.

- Đi!

Lâm Tiêu nhìn Thành Tân Vệ phương xa, hắn biến mất trong trời đêm bao la.

Lâm Tiêu chạy đi suốt đêm, ngay đêm đó hắn vượt mấy vạn dặm đến bên ngoài Sơn mạch Lạc Nhật. Sáng sớm, Lâm Tiêu đi vào sâu trong Sơn mạch Lạc Nhật, phục hồi chân nguyên tiêu hao.

Lâm Tiêu tạm nghỉ trong Sơn mạch Lạc Nhật, ban đêm hai ngày sau hắn lên đường đi tới Sông Đao Lãng.

Đi ban đêm ít có võ giả, khó phân biệt mặt mũi, khả năng Lâm Tiêu bị lộ cũng giảm bớt nhiều. Hai ngày sau Lâm Tiêu đến bên bến Sông Đao Lãng, đạp bước không trung.

Lâm Tiêu cảm thán rằng:

- Ngày xưa lần đầu tiên ta du lịch từ Quận Hiên Dật chạy đến Đảo Đao Vương mất năm tháng, cần đi thuyền Phá Lãng của Thương hội Hắc Kim mới qua sông được. Bây giờ chỉ vài ngày là đến nơi, ta từ Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đột phá đến Quy Nguyên cảnh sơ kỳ. Nước sông Sông Đao Lãng không còn ngăn cản được ta, chuyện đời thật là vô thường.

Lâm Tiêu nhìn thuyền dưới mặt sông, hắn vượt qua Sông Đao Lãng đi đến Đảo Đao Vương trung tâm.

Mấy canh giờ sau, Lâm Tiêu thấy Đảo Đao Vương xa xa. Cách Đảo Đao Vương mấy chục dặm, một vực đao dài mấy chục dặm mơ hồ hiện ra, toát ra khí thế khiến người hoảng loạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.