Chương trước
Chương sau
(1)

Xuống dưới nước hơn ngàn thước, Lâm Tiêu ổn định thân hình, bị thủy áp cùng đao ý vô tận bao vây, thân thể cơ hồ đọng lại khó thể nhúc nhích, vô cùng khó chịu, cơ hồ muốn chết.

Nhưng Lâm Tiêu cũng cảm nhận được ở nơi này tu luyện đối với lực lĩnh ngộ đao ý, cùng tinh thần lực, thậm chí là ý chí đều đạt ích lợi thật lớn.

- Ta cần chính là cỗ áp lực này, tới đi!

Gầm lên một tiếng, Lâm Tiêu phóng xuất ra lục phẩm đao ý vô tận, đồng thời đem tinh thần lực lục phẩm đỉnh phong tản ra, gắt gao chống cự cỗ áp lực cùng uy áp thật lớn kia.

Quả nhiên lục phẩm đao ý vừa ra, lập tức cảm giác được tựa hồ sản sinh cộng hưởng cùng Đao vực trước mặt, đao ý hư vô mờ mịt dưới sự áp lực của Đao vực lại chấn động, mỗi lần chấn động giống như đang tiến hành tẩy lễ, rèn luyện, loại trừ tạp chất, càng luyện càng mạnh.

- Tốt!

Lâm Tiêu mừng rỡ:

- Để cho phân thân Toản Địa Giáp cũng nhận khảo nghiệm luôn!

Tâm niệm vừa động, không gian Thương Long Tí mở ra, trước người Lâm Tiêu đột nhiên xuất hiện một đầu yêu thú khổng lồ, được nước sông cùng đao ý dày đặc tẩy lễ, toàn thân phân thân Toản Địa Giáp sáng ngời, lân giáp dày đặc, ở trong nước sông mênh mông cuồn cuộn đứng vững như bàn thạch, chẳng khác gì một pho tượng hoàng kim.

- Uy áp nơi này đối với phân thân Toản Địa Giáp mà nói còn quá yếu, có thể tiến sâu hơn.

Nước sông rẽ đôi, phân thân Toản Địa Giáp xâm nhập sâu hơn một ngàn năm trăm thước, đồng thời tới gần Đao vực thêm mười dặm.

Vào lúc này dù không thể tiếp tục đi tới, nhưng hiện tại phân thân Toản Địa Giáp huyết mạch vô cùng tinh thuần, khả năng đề kháng uy áp mạnh hơn chân thân không biết bao nhiêu, sở dĩ không thể tiếp tục tới gần là vì cỗ chân khí đao ý quá kinh khủng.

Oanh oanh oanh…

Nước sông Sông Đao Lãng càng lặn sâu càng không chút bình tĩnh, ngược lại vô cùng hung mãnh, giống như tầng tầng đao ảnh hung hăng chém lên thân thể Lâm Tiêu cùng phân thân Toản Địa Giáp, phát ra tiếng nổ vang, mà Lâm Tiêu cùng phân thân Toản Địa Giáp vừa rèn luyện thân thể vừa rèn luyện ý chí, ngưng tụ tinh thần.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Thời gian dài thừa nhận trùng kích khiến trí óc Lâm Tiêu bắt đầu mơ hồ, nhưng đao ý lục phẩm theo chấn động ngày càng rõ ràng, ngày càng cô đọng, bên trong Đao vực có một loại chân khí thật lớn dần dần hiện lên trong đầu Lâm Tiêu, đó là một võ giả nghênh đón khó khăn mà lên, đối mặt nguy hiểm mà vẫn hung hãn không sợ chết, đối mặt địch nhân vẫn thản nhiên nghênh tiếp, đó là lòng kiên trì của một võ giả trong truy tìm võ đạo.

Không biết qua bao lâu, Lâm Tiêu cảm giác trong đầu mình ầm ầm chấn động, lục phẩm đao ý mở rộng mạnh mẽ, phút chốc trướng lớn hơn mấy lần.

- Đao ý của ta rốt cục đột phá thất phẩm.

Lâm Tiêu ngẩn ngơ, chợt vui mừng, trải qua khổ tu lâu như vậy, trải qua trận thi đấu Phong Vân Bảng, cuộc tranh đấu Thần Nguyên Dịch, nửa đường chặn giết, La Thiên Đô khiêu chiến, diệt sát Khương Nhân Kiệt, đao ý của hắn rốt cục đột phá thất phẩm, bắt đầu tiến tới giai đoạn đao ý hậu giai.

Đừng xem thường chỉ một phẩm nho nhỏ, đao ý tam phẩm là tiểu thành, cửu phẩm là đại thành, sau đại thành còn là viên mãn, trong đó đao ý trước lục phẩm xưng là tiền giai, mà sau lục phẩm xưng là hậu giai, giữa hai bậc tuy kém một phẩm nhưng uy lực cách biệt một trời, tương đương hai giai đoạn khác nhau.

- Tốt rồi, tu luyện lâu như vậy cũng nên đi lên.

Lâm Tiêu thu hồi phân thân Toản Địa Giáp, thân thể nhanh chóng trồi lên, như thanh lợi kiếm lao ra khỏi mặt sông rơi vào trong Đao Vương cốc.

Trong Đao Vương cốc, Nhiếp Lãng lẳng lặng khoanh chân ngồi yên, cảm nhận được động tĩnh lập tức mở mắt, vui mừng nói:

- Lâm đại ca, cuối cùng ngươi đã ra rồi.

- Nhiếp Lãng, tại sao ngươi ở chỗ này, ta ở trong sông đã bao lâu?

- Lâm đại ca, ngươi đã ở dưới đó mười ngày.

- Cái gì, đã mười ngày!

Lâm Tiêu ngạc nhiên, hắn cho rằng mình chỉ mới tu luyện một đêm, nhưng không nghĩ tới lại qua mười ngày.

Nhiếp Lãng mở miệng nói:

- Lâm đại ca, phụ thân bảo ta nói cho ngươi biết, hiện tại Đảo Đao Vương rất nguy hiểm, Lâm đại ca nên tạm lánh một chút, nếu Liên minh Bách Đảo yêu cầu giao Lâm đại ca, Nhiếp gia chúng ta cam nguyện giao ra toàn bộ lợi tức của Nhiếp gia cùng Khương gia những năm gần đây, hơn nữa sau này sẽ thu thập đao tinh cho Liên minh Bách Đảo, bọn hắn hẳn là sẽ bỏ qua.

- Không cần.

Lâm Tiêu lắc đầu:

- Yên tâm đi, ta đã có đối sách.

Vốn Lâm Tiêu chuẩn bị chờ người Liên minh Bách Đảo đánh lên Đảo Đao Vương, tự mình lợi dụng Đao vực, dùng vô tận đao ý cùng phân thân Toản Địa Giáp đối chiến một trận, cho dù gặp Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh nhưng dùng Phân thân Toản Địa Giáp cũng có thể đối chiến đối phương, nhưng hiện tại sau khi cảm nhận được ý cảnh chân chính của vô tận đao ý, hắn đã thay đổi chủ ý.

- Nhiếp Lãng, ngươi biết tổng bộ Liên minh Bách Đảo ở đâu không?

Lâm Tiêu hỏi.

- Ở Liên Minh đảo trung tâm Sông Đao Lãng, nằm trên thượng du phương bắc Đảo Đao Vương chừng hai vạn dặm, là một đại đảo hình hồ lô, diện tích lớn hơn Đảo Đao Vương mười lần.

- Đảo hình hồ lô sao!

Lâm Tiêu gật đầu, chợt phóng lên cao.

- Nhiếp Lãng, ta đi xem Liên Minh đảo, bản thân ta muốn nhìn, Liên minh Bách Đảo rốt cục là thần thánh phương nào.

Dứt lời, thân hình hắn lóe ra, biến mất cuối chân trời, lưu lại Nhiếp Lãng với vẻ mặt ngây dại.

Liên Minh đảo, đảo trung tâm của Sông Đao Lãng, cũng là một hòn đảo có thế lực khổng lồ nhất Sông Đao Lãng, là trung tâm vũ lực, các thế lực đều có phân bộ trú đóng nơi này.

Giờ phút này ở trên quảng trường, một đám võ giả chân khí khủng bố đang hội tụ cùng một chỗ, nhìn gã đao khách cụt một tay phía trước.

Đao khách cụt tay mặc một bộ áo vải, tay phải trống rỗng, phảng phất như tiều phu nơi sơn dã, như ngư dân trong sông, nhưng nếu nhìn thấy đôi mắt như chim ưng, cùng vết sẹo dữ tợn trên mặt, trong lòng sẽ cảm thấy kính sợ.

Hắn, chính là đệ nhất cường giả Sông Đao Lãng, tổng minh chủ Liên minh Bách Đảo, Độc Tí Đao Tả Nhất Phàm.

- Chư vị, ta nghĩ lần này mục đích ta triệu tập các vị là vì chuyện gì, chư vị hẳn đã nghe thấy, đúng vậy, hơn mười ngày trước Lạc Gia Thành nguyên lão Liên minh Bách Đảo cùng Khương Nhân Kiệt trưởng lão đã bị người đánh chết tại Đảo Đao Vương, lần này triệu tập mọi người là vì muốn hỏi xem chư vị có lời đề nghị gì.

Ánh mắt Tả Nhất Phàm sắc bén đảo qua mọi người.

- Còn cần nói sao, nợ máu trả máu, dám can đảm đánh chết nguyên lão cùng trưởng lão Liên minh Bách Đảo chúng ta, rõ ràng không xem chúng ta vào trong mắt, nếu chúng ta còn không có hành động, sau này uy nghiêm phải để nơi nào.

- Đúng rồi, giết lên Đảo Đao Vương, toàn bộ những người tham dự trong chuyện này đều phải chết, một tên cũng không để lại.

- Hừ, ta thật muốn nhìn xem rốt cục là ai dám can đảm giết thành viên Liên minh Bách Đảo chúng ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.