Chương trước
Chương sau
(1)

- Giết!

Đường Uyên vung đao, lực sát thương còn hơn Tề Khoát Hải, mỗi kích làm Cừu Thành phải thật cẩn thận không dám khinh thường.

- Cút ngay cho ta!

Bị ba tầng công kích liên thủ, Cừu Thành gầm lên giận dữ, chân nguyên thiêu đốt toàn thân, búa lớn hào quang vạn trượng không ngừng đánh ra.

- Phốc!

Một tia máu tươi bắn lên, bị nhiều công kích điên cuồng tấn công, Cừu Thành nhất thời sơ hở bị đao mang đánh trúng, lực lượng đáng sợ cắt mở hộ thể chân nguyên cùng hộ giáp của hắn, lưu lại vết máu thật sâu.

- Chậc chậc…

Đường Uyên cười âm lãnh, thân hình lại ẩn vào hư không.

Xuy xuy xuy…

Mấy đạo đao mang bắn nhanh trên bầu trời, bao trùm lấy Cừu Thành.

- A, Phủ Thủ Thiên Hạ!

Cừu Thành trừng lớn hai mắt, gầm lên giận dữ, không lưu ý thương thế trên người bổ ra một búa phá liên thủ của bốn cao thủ Huyền Chỉ môn, sau đó chiến phủ bắn ra hào quang, trong tiếng nổ tung liên tục ngăn cản tấn công của Vô Tà đao, đồng thời thân hình bật lui.

- Nhất Chỉ Phá Thiên!

Đúng lúc này Tề Khoát Hải chợt điểm ra, chỉ quang quét ngang thiên địa đánh bay Cừu Thành, hộ giáp phá nát, miệng phun máu tươi, lập tức bị trọng thương.

Cừu Thành bị đánh bay vẫn cố gắng dùng chiến phủ che ngực, thương một tiếng, đao mang bị ngăn trở, chân nguyên bạo tán lập tức đánh vỡ vết thương trên người Cừu Thành, máu tươi phun ra tung tóe.

- Hỗn đản, hôm nay cho dù ta chết cũng phải kéo các ngươi đi theo!

Cừu Thành phẫn nộ rống to, sắc mặt hắn tái nhợt, cũng không cần phòng ngự, gầm lên giận dữ lao về hướng Tề Khoát Hải.

- Phủ Diệt Thiên!

Chiến phủ hiện lên phủ ảnh thông thiên, ầm ầm nghiền áp xuống.

Một tiếng ầm vang, thân hình Tề Khoát Hải bay ngược, hộ thể chân nguyên khuấy động sôi trào.

- Trảm!

Miệng vết thương không ngừng phun máu tươi, Cừu Thành cắn răng gầm lên giận dữ, chiến phủ bổ về hướng bốn cao thủ Huyền Chỉ môn, muốn đem bọn hắn thành chỗ đột phá.

- Ha ha, Cừu Thành, ngươi nghĩ rằng chúng ta không ngờ điểm này sao, muốn đánh tan bọn hắn, trước qua cửa ải của ta rồi nói sau!

Đường Uyên cười lạnh vung đao ngăn lại Cừu Thành.

Luận thực lực, Cừu Thành cùng Đường Uyên ngang nhau, nhưng hiện tại Cừu Thành trọng thương, chênh lệch rõ ràng hiện ra.

- Chết!

Bị Đường Uyên không ngừng tấn công, Cừu Thành liên tục lui về phía sau, trên người không ngừng tăng thêm vết thương, phẫn nộ lại không thể làm gì.

- Phá Thiên Phủ Cừu Thành, đây là kết cục ngươi đắc tội Tề gia chúng ta!

Xa xa, Tề Thừa lớn tiếng vang vọng khắp thiên địa:

- Các ngươi đều thấy được sao, nếu ai đắc tội Tề gia chúng ta, Tề gia sẽ cho hắn sống không được, chết không thể!

Mọi người đang xem cuộc chiến đều câm như hến, không dám trả lời.

- Vậy sao?

Nhưng đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên, thanh âm không lớn nhưng giống như mang theo ma lực, quanh quẩn trong đầu mọi người.

- Là ai? Là ai đang nói chuyện, cút ra đây cho ta!

Trong mắt Tề Thừa hiện lên tia âm lãnh, ngẩng đầu nhìn trời quát.

Oanh long!

Ma sát khí trên bầu trời chiến trường bị xét nứt, một thân ảnh bước ra, những nơi đi qua ma sát khí tránh lui, tản mát ra ba động làm người hoảng sợ.

Đó là một võ giả áo xanh đeo mặt nạ, ma sát khí quanh quẩn bên cạnh hắn, lưng đeo chiến đao, đôi mắt sáng ngời, như có thể nhìn thấu lòng người.

- Là ngươi?

Sắc mặt Tề Thừa ngưng tụ, chợt cười ha hả, ánh mắt âm lãnh dữ tợn:

- Ta tưởng là ai, nguyên lai là tiểu súc sinh ngươi, thật sự là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào, Tề Khoát Hải trưởng lão, người này chính là thanh niên đánh chết Tề Thạch lần trước!

- Là tiểu tử này?

Vô Tà đao nhìn thấy Lâm Tiêu cũng ngẩn ra, lập tức lộ vẻ vui mừng, ánh mắt tham lam nhìn Lôi Đình đao bên hông Lâm Tiêu, thầm nghĩ:

- Lần trước tiểu tử này đã bị Thiên Ma lão nhân ép vào Âm Sát Giản, không nghĩ tới vận khí tốt như vậy, còn sống sót đi ra, ha ha, xem ra thượng phẩm chiến đao kia nhất định là của ta!

Tề Khoát Hải nhìn Lâm Tiêu, trong mắt toát ra vẻ khinh thường, quát lạnh:

- Tề La, ngươi lưu lại tiểu tử đó, chờ ta đánh chết Cừu Thành sẽ tới giải quyết!

- Dạ!

Tề La cười lạnh, thân hình phóng lên cao bay về hướng Lâm Tiêu.

- Tề La, chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn lại ta, trước đó ta không giết ngươi, không nghĩ tới ngươi không biết điều, bây giờ còn dám ra tay với ta, cũng được, hôm nay ta giết ngươi, xem còn có ai có thể cứu ngươi!

Lâm Tiêu bước tới, ánh mắt lãnh liệt, trong mắt tràn đầy sát ý nhìn Tề La, thân ảnh chợt chớp lên quỷ mị vô tung.

- Hỗn đản, ngươi nghĩ ta là thịt trên thớt, mặc ngươi xâu xé sao?

Tề La vẫn tưởng chiến lực của Lâm Tiêu không khác gì lúc trước, tuy rằng có thể cao hơn mình một chút, nhưng chỉ cần hắn cẩn thận muốn giữ chân Lâm Tiêu không thành vấn đề, một khi chờ Tề Khoát Hải giết chết Cừu Thành là có thể xử lý Lâm Tiêu.

- Luân Hồi đao quyết - trảm!

Đao mang ẩn chứa tinh thần chân nguyên cắt qua thiên địa, một đao chém về hướng Tề La.

- Cuồng Tinh Chỉ, vỡ cho ta!

Cười to một tiếng, toàn thân chân nguyên thiêu đốt, ngưng tụ trên tay phải Tề La, điểm thẳng vào đao mang của Lâm Tiêu.

Oanh long long…

Sóng xung kích đáng sợ lan tràn, ma sát khí bị đánh tan, chân nguyên oanh xuống mặt đất tạo ra vô số hầm hố sâu không thấy đáy, nham thạch cứng rắn hóa thành bụi phấn bay tung bốn phía.

- Không có khả năng, thực lực của hắn làm sao đáng sợ như thế!

Ngón tay bị gãy tận gốc, bàn tay dập nát, huyết nhục vẩy tung tóe, thân hình Tề La như diều đứt dây bay ngược ra sau, nện xuống mặt đất tạo thành hố sâu vài trăm thước.

- Chết!

Ánh mắt Lâm Tiêu ngưng tụ, sắc mặt không chút thay đổi chém xuống một đao, đao mang xuyên phá không gian truy theo Tề La dưới lòng đất.

- Tiểu tử, ngươi chọc giận ta!

Sắc mặt Tề Khoát Hải âm trầm đáng sợ, bỏ qua Cừu Thành vung chỉ đánh nát đao mang của Lâm Tiêu, lại điểm thêm một chỉ, hư ảnh ngón tay thông thiên triệt địa đi tới trước người Lâm Tiêu.

- Vỡ!

Lâm Tiêu cười lạnh, điểm ra một chỉ:

- Đoạt Nguyên Linh Chỉ!

Một cỗ lực lượng còn mênh mông hơn một chỉ của Tề Khoát Hải hiện lên trong hư không, hư ảnh dài hơn mười trượng va chạm cùng chỉ phong Tề Khoát Hải.

Ca sát…

Đánh nát một chỉ của Tề Khoát Hải, Đoạt Nguyên Linh Chỉ của Lâm Tiêu một đường bão táp nghiền tới hộ thể chân nguyên Tề Khoát Hải.

Oanh một tiếng, chân nguyên phun tràn, Tề Khoát Hải bay ngược ra mấy chục thước, chấn vỡ chỉ ảnh còn sót lại của Lâm Tiêu, sắc mặt vô cùng khó xem.

Hắn đường đường là trưởng lão Huyền Chỉ môn Đế quốc Thần Võ, đối chiến chỉ pháp cùng địch thủ lại rơi xuống hạ phong, nhất thời làm trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ.

- Thực lực người này không thể khinh thường, không phải Tề Thừa nói đánh chết Tề Thạch chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi thôi sao, vì sao lại đáng sợ như thế?

Hành gia vừa ra tay liền hiểu tình huống, dù trong lòng phẫn nộ nhưng Tề Khoát Hải chỉ dựa vào một kích vừa rồi đã biết tuy nhìn khí tức trên thân Lâm Tiêu không mạnh, nhưng thực lực tuyệt đối đạt tới Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.