Chương trước
Chương sau
Giữa hai người tràn ngập chân nguyên khuấy động, sấm sét tung hoành, đao mang rậm rạp va chạm, đao ý không ngừng giao phong, trường bào Đường Uyên dập nát, trung phẩm hộ giáp ầm ầm nổ tung.

Xuy xuy xuy…

Đao mang tung hoành, máu tươi vẩy ra, nơi ngực Đường Uyên thoáng chốc hiện lên vết đao rậm rạp, thân hình bay ngược ra sau, trong miệng phun thật nhiều máu tươi cùng mảnh vụn nội tạng, máu ướt thiên không.

- Ngũ Ngục Pháp Vương đao - Thiên Ngục đao!

Lâm Tiêu chém ra một đao đuổi theo sát phía sau, như lưu tinh cắt qua không trung.

- Ngăn cho ta!

Trái tim co rút lại, cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn ngập toàn thân, Đường Uyên hét lớn một tiếng hoành đao trước ngực.

Kim thiết vang lên, chiến đao trong tay Đường Uyên văng ra, cả bàn tay nổ thành huyết vụ, ngay sau đó phốc một tiếng đao mang lướt qua, xuyên qua ngực bụng của hắn, thân thể Đường Uyên chia thành hai, mảnh nhỏ nội tạng vung vãi như mưa.

- Ta…

Hắn trừng lớn hai mắt, đồng tử khó thể tin, một tiếng ầm vang, nửa thân hình nện xuống mặt đất tạo thành hố sâu, hoàn toàn vẫn lạc.

- Cái gì? Vô Tà đao đã chết?

Tề Khoát Hải kinh hồn táng đảm, vô cùng sợ hãi, không hề quay đầu lại xoay người muốn đi.

- Còn muốn chạy, đi được sao?

Tiếng cười lạnh ngạo nghễ vang vọng thiên địa, Lâm Tiêu chém ra một đao, đao mang dời non lấp bể xuyên qua hư không, ầm ầm chém lên lưng Tề Khoát Hải, chấn vỡ hộ thể chân nguyên của hắn.

Phanh một tiếng, áo bào Tề Khoát Hải dập nát, thượng phẩm hộ giáp lộ ra, ngăn cản một đao của Lâm Tiêu.

- Xú tiểu tử, ngươi không giết được ta!

Tề Khoát Hải phun máu tươi, nhanh chóng bỏ chạy.

- Vậy sao?

Thanh âm lạnh lùng vang lên, Lâm Tiêu vươn tay phải, chân nguyên tỏa khắp, bàn tay hiện trong hư không, thủ ảnh sáng lóng lánh lớn vài chục trượng bay về phía Tề Khoát Hải.

- Ngươi không bắt được ta!

Tề Khoát Hải hô to, điểm ra một chỉ, phanh một tiếng điểm lên lòng bàn tay Lâm Tiêu, mặt ngoài thủ chưởng xuất hiện vô số gió lốc, cuối cùng chỉ ảnh tán loạn, thủ chưởng của Lâm Tiêu vẫn lù lù bất động như ngọn núi đem Tề Khoát Hải bao trùm bên trong.

- Lực lượng của ngươi làm sao mạnh mẽ như vậy?

Trong lòng Tề Khoát Hải thật khó thể tin, thủ chưởng khép lại, tâm hỏa đáng sợ hình thành, xuyên qua hộ giáp trên người hắn, trực tiếp thiêu cháy đầu của hắn.

- Không!

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, một lát sau thủ chưởng tản ra, Tề Khoát Hải chỉ còn lại nửa thân hình vô lực ngã xuống, phần đầu bị thiêu đốt thành tro, khiến người sợ hãi.

Bàn tay Lâm Tiêu khẽ vẫy, vũ khí cùng giới chỉ trên người các thi thể đều bay vào trong tay hắn.

- Vừa rồi hắn làm gì? Tề Khoát Hải rơi vào trong tay hắn chỉ nháy mắt đã vẫn lạc, ngay cả đầu lâu cũng hòa tan, rốt cục là chiêu thức gì?

- Lực công kích còn dễ nói, lực phòng ngự của người này mới thật là đáng sợ, một kích toàn lực của Vô Tà đao cũng không thể phá da thịt hắn, quả thật không sao tin được.

- Đã chết, toàn bộ đều chết hết, cao thủ Huyền Chỉ môn cùng Vô Tà đao đều chết dưới tay nam tử đeo mặt nạ này, bị một mình hắn chém giết, hắn rốt cục là ai!

Xa xa một đạo lưu quang lướt tới, chính là Cừu Thành đã bị trọng thương.

- Đa tạ ân cứu mạng của các hạ, lần này Cừu Thành thiếu ngươi một nhân tình, sau này nếu các hạ có việc cần, vượt lửa qua sông tại hạ không chối từ.

Trạng thái của Cừu Thành cũng không tốt, máu tươi đầm đìa, thương thế rất nặng.

- Ngươi dám tới đây, chẳng lẽ không sợ ta giết luôn cả ngươi sao?

Lâm Tiêu bình thản nói.

- Giết ta?

Nghe được lời này, vẻ mặt Cừu Thành không chút kinh ngạc, đối phương dám giết cả đám người Tề Khoát Hải lẫn Vô Tà đao, giết thêm hắn cũng không có gì.

- Nếu các hạ muốn giết ta, ta cũng nhận biết, chết trong tay các hạ vẫn tốt hơn chết trong tay bọn hắn!

Cừu Thành sang sảng cười to, tựa hồ không đem tính mạng của mình để trong lòng, vô cùng rộng rãi.

- Quả nhiên hào khí.

Lâm Tiêu nở nụ cười, nói:

- Chẳng lẽ các hạ đã quên ta là ai?

Thanh âm quen thuộc truyền tới, Cừu Thành ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ:

- Nguyên lai là ngươi, ha ha, đeo mặt nạ nên ta nhất thời không nhận ra, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, chậc chậc, đánh chết ta cũng không nghĩ ra thực lực các hạ thật đáng sợ, chẳng lẽ ta thật sự đã già rồi?

- Ha ha, già hay không ta không biết, nhưng nếu các hạ không nhanh chóng chữa khỏi tổn thương trên người mình, chỉ sợ cần thật sự lưu lại di chứng!

Cừu Thành lau máu tươi trên miệng, chắp tay:

- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ta quay vào Bảo Hộ thành dưỡng thương một phen, tới lúc đó ta mời ngươi uống rượu.

- Đi thôi!

Hai đạo lưu quang cắt qua không trung, bay vào trong Bảo Hộ thành cách mấy trăm dặm.

Lựa chọn một phủ đệ ở trung tâm, Lâm Tiêu đi vào phòng tu luyện khoanh chân ngồi xuống, yên lặng nhớ lại cuộc chiến vừa rồi, hấp thu kinh nghiệm chiến đấu.

Thật lâu sau hắn mới mở mắt:

- Phủ đệ khu vực trung tâm quả nhiên không tầm thường, phòng tu luyện có thể gia tốc tu luyện, không biết làm sao kiến tạo.

- Sau khi tu luyện Tinh Thần Tôi Thể quyết, tố chất thân thể của ta đề cao không ít, nhưng vẫn chưa tới cực hạn, võ giả Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong không thể phá vỡ phòng ngự, nhưng nếu là nhân vật đứng đầu có lẽ vẫn phải kiêng kỵ, chỉ khi nào luyện thành tầng thứ ba ta mới có thể chân chính bước vào cảnh giới quy nguyên đứng đầu.

Quy nguyên cảnh cũng như Hóa phàm cảnh, hậu kỳ đỉnh cũng không phải giai đoạn cuối cùng, phía trên còn có danh hiệu vô địch, chỉ khi nào đạt tới vô địch mới có thể tiếu ngạo toàn bộ quy nguyên cường giả.

Lâm Tiêu rất rõ ràng, muốn thành tựu sinh tử cảnh không phải dễ dàng, trong đại lục không biết có bao nhiêu cao thủ Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong bị đứng lại ở giai đoạn này, thậm chí cả đời không thể bước lên, nhưng với tốc độ phát triển hiện tại của hắn, rất nhanh sẽ trở thành Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong đứng đầu, mà trên nữa còn có vô địch Quy nguyên cảnh.

- Hiện tại thực lực của ta tuy mạnh, nhưng muốn đạt tới vô địch còn lâu dài, không nói đâu xa, tuy tinh thần chân nguyên mạnh mẽ nhưng cần tìm kiếm một môn công pháp thiên cấp mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của nó, ngoài ra ở phương diện đao ý còn có không gian tăng lên.

- Xem chiến lợi phẩm trước đã.

Tâm thần dừng lại trong Thương Long Tí, ý niệm vừa động, thật nhiều chiến lợi phẩm hiện ra đầy đất, Lâm Tiêu chú ý chính là kiện thượng phẩm hộ giáp trên người Tề Khoát Hải.

Đây là một hộ giáp màu trắng, bên trên có lân giáp tinh tế, chạm vào xúc cảm thật tốt, làm cho người ta có chút cảm giác mềm mại, tản ra khí tức ba động kinh người, bên trên hộ giáp có chút dấu vết thật nhỏ, hiển nhiên từng trải qua vô số đại chiến không bị hủy hoại.

- Thiên Nguyên Long Lân giáp!

Nơi cổ áo giáp có một chữ nhỏ tinh mịn, chính là tên của hộ giáp.

- Thoạt nhìn, lân giáp này hẳn là dùng lân giáp yêu thú cường đại nào đó chế thành.

Trong lòng Lâm Tiêu như có suy nghĩ:

- Thu trước đã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.