Mọi người trợn to mắt, từ các góc đại điện tập trung vào bàn Lâm Tiêu. Quả nhiên Chu Tân đến vì danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc. Đệ nhất, nói thì dễ nhưng rơi vào người lại vô cùng áp lực, cũng đại biểu khiêu chiến không ngừng kéo đến. Hễ là thiên tài thì không ai cam lòng công nhận người ta mạnh hơn mình, càng đừng nói loại người như Chu Tân có sự kiêu ngạo.
Lâm Tiêu lạnh nhạt nói:
- Đúng, là ta đây, các hạ có việc gì?
Lâm Tiêu liếc Chu Tân, thản nhiên thừa nhận, không hề khiêm tốn.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, giật mình vì Lâm Tiêu thản nhiên nhận danh hiệu này. Mọi người ngẫm lại trong tình huống đó đổi lại bọn họ chưa chắc dám nhận khoai lang phỏng tay, Lâm Tiêu thì có lá gan đó.
Không đợi Chu Tân nói gì, thanh niên gầy lạnh lùng cười:
- Ha ha ha, đệ nhất thiên tài đế quốc, thật lớn lối.
Mấy người khác đánh giá Lâm Tiêu, trào phúng:
- Trong hậu bối ngươi xem như một nhân vật, nhưng đệ nhất thiên tài thì thổi phồng hơi quá. Chu Tân đại ca cũng không dám tự xưng đệ nhất, ngươi tính cái gì mà dám tự nhận?
- Hừ! Nếu không phải ngày hôm đó Chu Tân không có mặt thì đám người Triệu Thiên Thần Đế quốc Thần Võ làm gì đến lượt ngươi dạy dỗ? Ngoan ngoãn nhường lại danh hiệu đệ nhất thiên tài thì ngươi và ta bình an vô sự, nếu không . . . Ha ha ha.
Mọi người líu lưỡi, quá bá đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dan-ton/2287432/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.