Chương trước
Chương sau
Dây leo thô to công kích mọi người ít dần, cũng càng lúc càng đáng sợ.

Nhất là tứ hoàng tử Bách Lý Huyền đi đằng trước nhất bị hàng trăm dây leo màu xanh thô to công kích, nếu không có đám cường giả xung quanh ngăn cản thì gã sút rơi vào nguy hiểm.

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền lòng lạnh lẽo, cứ tiếp tục thế này thì không được. Hiện tại đã vất vả như vậy, tứ hoàng tử Bách Lý Huyền sắp không chịu nổi dây leo màu xanh bình thường, nếu gặp phải một số dây leo mạnh hơn chút thì gã sẽ rơi vào nguy hiểm, không thể thoát khỏi.

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền liếc đám người Lâm Tiêu đi cuối đội, lòng máy động, gã nhếch mép.

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền chỉ vào Lâm Tiêu, hét lên:

- Lâm Tiêu, ngươi đi đằng trước!

Mọi người không hiểu, không rõ tứ hoàng tử Bách Lý Huyền nói câu đó là ý gì.

Bách Lý Huyền giải thích rằng:

- Các vị, hiện tại công kích của đám dây leo càng lúc càng mạnh mẽ, chúng ta cần tập trung tất cả cường giả nào có tác dụng khắc chế dây leo lại. Lâm Tiêu, chiến đao của ngươi là nguyên khí thượng phẩm thuộc tính lôi, đi đằng trước nhất mới phát huy ra tác dụng, đứng ở phía sau ra công không ra sức sao được? Ngươi muốn đi sau chót cũng được, đưa nguyên khí thượng phẩm của ngươi cho người cần dùng mượn, chờ qua tầng thứ hai Sinh Tử Quỳnh Lâu sẽ trả lại sau.

Bách Lý Huyền nói đường hoàng, mọi người hiểu ra, khâm phục vì tứ hoàng tử quả là đại nghĩa.

Lâm Tiêu cười khẩy nói:

- Ta ở phía sau rất tốt, tứ hoàng tử thực lực cao cường, xung phong phía trước. Thiếu ta hay thêm ta cũng không quan trọng.

Lâm Tiêu thầm nghĩ:

- Tứ hoàng tử rốt cuộc không nhịn được nữa.

Ánh mắt tứ hoàng tử Bách Lý Huyền lạnh lùng nói:

- Như thế nào? Hay ngươi không muốn?

Bách Lý Huyền quát to:

- Có vài người tự xưng là đệ nhất thiên tài đế quốc, hành vi đó khác gì cầm thú? Hoặc giao ra nguyên khí thượng phẩm hoặc đi trước cả đội, nếu không thì cút ra khỏi đội Đế quốc Võ Linh đi! Đế quốc Võ Linh chúng ta không cần loại người ích kỷ như ngươi!

- Hoàng huynh hơi quá đáng.

bát hoàng tử Bách Lý Nghĩa nhíu mày nói:

- Tuy Lâm Tiêu ở đằng sau đội nhưng cũng dốc sức giết đi, ích kỷ bao giờ?

- Bát đệ nói sai.

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền lạnh lùng nói:

- Hiện tại là lúc thử thách chúng ta đồng tâm hiệp lực, có vài người vì ích kỷ của bản thân không chịu hiến dâng. Để người như vậy ở trong đội có ích gì? Đi sau đội chỉ là vướng víu.

- Tứ hoàng tử điện hạ nói đúng, chúng ta đến từ Đế quốc Võ Linh đương nhiên cần đồng tâm hiệp lực. Nếu chỉ làm theo ý mình, lo cho ích lợi của bản thân khó tránh trở thành năm bè bảy mảng.

Chu Tân nhìn Lâm Tiêu, cười khẩy nói:

- Chu Tân ta thì khác, dù tứ hoàng tử điện hạ kêu ta làm gì, miễn có ích cho tất cả võ giả có mặt ở đây thì ta tuyệt đối không từ chối!

Trong phút chốc nhiều người nhìn hướng Lâm Tiêu.

Trái tim đám người Hứa Chính treo cao, không rõ tại sao tứ hoàng tử Bách Lý Huyền nhằm vào Lâm Tiêu. Bọn họ liếc Lâm Tiêu lại ngó tứ hoàng tử, nhìn Đông Phương Nguyệt Linh, Lâm Hiên, liên tưởng vài lời đồn.

Bách Lý Huyền liếm môi, lạnh lùng cười:

- Lâm Tiêu, ngươi có qua hay không?

Lâm Tiêu chẳng thèm nhìn Bách Lý Huyền, chân nguyên khuếch trương thanh âm lan rộng:

- Tứ hoàng tử điện hạ thật oai phong, nếu điện hạ không hoan nghênh chúng ta vậy chúng ta không cần đi theo điện hạ làm gì. Ai muốn tham gia đội của chúng ta cùng hợp sức lên tầng thứ hai?

Lời vừa thốt chấn kinh toàn trường. Lâm Tiêu thật sự dám tách khỏi đội mở đường đi khác? Mọi người đều thấy mới rồi nhóm Lâm Tiêu biểu hiện như thế nào, tuy không yếu nhưng trứng chọi đá, chật vật không chịu nổi. Nếu nhóm Lâm Tiêu tách khỏi đội sẽ dữ nhiều lành ít.

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền lạnh lùng cười:

- Lâm Tiêu, uổng cho ngươi được xưng là đệ nhất thiên tài đế quốc, quả là sỉ nhục cho Đế quốc Võ Linh ta. Người như vậy đế quốc muốn ngươi làm gì?

- Chỉ bằng vào ngươi cũng muốn đại biểu đế quốc? Ngày xưa phái người truy sát ta, giờ dùng trò hèn này? Bách Lý Huyền, đừng để ta khinh thường ngươi.

Giọng Lâm Tiêu như sắt thép truyền đi xa, làm các võ giả Đế quốc Võ Linh cùng nhìn sang.

- Cái gì? Ngày xưa tứ hoàng tử điện hạ từngp hái người truy sát Lâm Tiêu?

- Có chuyện gì?

- Khả năng không lớn. Lâm Tiêu là thiên tài của đế quốc, tương lai tứ hoàng tử muốn cai quản đế quốc cần có nhiều thiên tài như thế mọc lên, không đến nông nỗi phái người truy sát Lâm Tiêu đi?

Mọi người giật mình, trợn mắt há hốc mồm.

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền nét mặt sa sầm nói:

- Lâm Tiêu, ngươi đừng ngậm máu phun người!

Một cái thước đo màu đen hiện ra trong tay Lâm Tiêu:

- Tứ hoàng tử điện hạ chắc không quên Minh Vực Xích này?

Bách Lý Huyền dám quang minh chính đại gây sự thì Lâm Tiêu không ngại vạch ra vài chuyện.

- Minh Vực Xích, đó chẳng phải là vũ khí của Minh Thanh sao?

- Minh Thanh là hộ pháp của tứ hoàng tử Bách Lý Huyền, hay chuyện có thật?

Minh Vực Xích của Minh Thanh xuất hiện, mọi người bàn tán xôn xao, ánh mắt nhìn tứ hoàng tử Bách Lý Huyền thay đổi. Bách Lý Nghĩa, Bách Lý Tuyền há to mồm, không ngờ giữa Lâm Tiêu và Bách Lý Huyền có chuyện như vậy.

Hình tượng cao lớn của Bách Lý Huyền trong lòng mọi người bỗng chốc tan vỡ.

Bách Lý Huyền mở miệng nói:

- Minh Vực Xích có thể đại biểu cái gì . . .

Đột nhiên vang tiếng nổ, đất đai rung rinh. Trung tâm rừng dây leo đất cát bay tứ tung đổ ập hướng mọi người.

Đám người giật mình kêu lên:

- Chuyện gì xảy ra?

Vù vù vù!

Tinh thần lực khuếch tán, Lâm Tiêu biến sắc mặt nói:

- Nguy rồi, chạy mau!

Lâm Tiêu cảm giác được vô số dây leo thô như bánh xe dưới lòng đất điên cuồng ập đến, chứa đao quang sự sống khủng bố. Lâm Tiêu tách khỏi đội lao hướng lối vào nằm ở cuối rừng dây leo màu xanh.

Lâm Hiên, Đông Phương Nguyệt Linh, đám người Hứa Chính theo Lâm Tiêu ngay.

Vù vù vù!

Vù vù vù!

Bát hoàng tử Bách Lý Nghĩa, Bách Lý Tuyền tham gia đội Lâm Tiêu:

- Không ngại hai chúng ta tham gia đi?

Lâm Tiêu hét to một tiếng:

- Cẩn thận!

Lâm Tiêu huơ chiến đao chém ngay giữa Bách Lý Nghĩa và Bách Lý Tuyền, đao quang khủng bố hóa thành luồng sáng chém xuống mặt đất khoảng giữa hai người.

Ầm ầm ầm!

Một sợi dây leo siêu to lao ra. Đao quang sắc bén chỉ chém ra vết thương dài vài thước, chớp mắt vết thương khép lại, dây leo quét hướng mọi người.

Lâm Hiên phản ứng lại trước tiên, gã vỗ chưởng nhưng bị dây leo thô to quét bay ra.

Bách Lý Tuyền cắn môi hồng tung nắm đấm:

- Ăn một đấm của ta!

Long khí vàng trào dâng, nắm đấm đánh vào dây leo màu xanh phát ra tiếng kim loại va nhau. Mặt Bách Lý Tuyền đỏ ửng, liên tục thụt lùi.

Sợi dây leo thô cỡ bánh xe, uy lực hơn xa tất cả dây leo màu xanh lúc trước, làm người sợ hãi biến sắc mặt. Cùng lúc đó, mấy người khác trong đội cũng bị dây leo cường đại công kích.

Vang tiếng hét thảm:

- A!

Hơn mười dây leo thô cỡ bánh xe quất mạnh vào đội các thế lực khác. Giữa tiếng kêu gào thê thảm, bảy, tám võ giả bị dây leo to quét trúng nổ nát bấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.