Chương trước
Chương sau
- Chậc chậc, tinh huyết bản mệnh của Yêu Vương Sinh Tử Cảnh đệ tam trọng là thứ tốt. Máu toàn thân một Yêu Vương Sinh Tử Cảnh đệ tam trọng đều tinh huyết hết chưa chắc được mấy giọt tinh huyết bản mệnh. Một giọt này đủ làm trọng thương Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng bình thường.

Lâm Tiêu biến sắc mặt hỏi:

- Khủng bố vậy sao?

Có thể trọng thương Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng, hèn gì Lâm Tiêu chỉ có mười phần trăm sống sót. Nhóm Đông Phương Nguyệt Linh thì không có chút cơ hội nào.

- Nhưng ngươi yên tâm, vật nhỏ màu đỏ này đang hù ngươi thôi.

Thái cổ thương long xì cười:

- Một khi kích phát máu của yêu vương sẽ công kích không chừa ai. Nó ở ngay trung tâm vụ nổ phải chịu đựng uy lực lớn nhất. Tuy cự long màu đỏ này là yêu thú viễn cổ thuần huyết nhưng xác suất sống sót sau khi máu của yêu vương nổ không cao hơn ngươi bao nhiêu.

Thái cổ thương long cười ranh mãnh:

- Đương nhiên nếu cự long màu đỏ dám kích phát thì ngươi cũng đừng lo. Khi ấy ngươi đừng chống cự, ta sẽ mang ngươi vào không gian trong Thương Long Tí. Chỉ bằng vào máu của yêu vương muốn phá hoại Thương Long Tí là con kiến lay cây!

Lâm Tiêu kinh ngạc hỏi:

- Thương Long Tí còn có công năng này?

Lâm Tiêu hỏi:

- Những người khác thì sao?

- Những người khác thì không được. Bởi vì ngươi là chủ nhân của Thương Long Tí nên ta mới mang ngươi tùy thời vào không gian được.

Lâm Tiêu gật đầu. Sau khi biết đặc tính của máu của yêu vương, Lâm Tiêu tạm thả lỏng tinh thần, hắn không tin cự long màu đỏ dám kích phát máu của yêu vương, chẳng qua muốn hù hắn.

Lâm Tiêu cười khẩy nói:

- Có giỏi thì ngươi cứ kích phát.

Con ngươi cự long màu đỏ co rút:

- Ngươi nghĩ ra không dám sao?

Yêu nguyên từ người cự long màu đỏ rót vào máu của yêu vương, toát ra khí tức kinh khủng. Khí tức hồng hoang màu đỏ ngút trời, uy hiếp mãnh liệt làm mọi người hoảng sợ biến sắc mặt, ánh mắt kinh hoàng.

Lâm Tiêu lạnh lùng cười:

- Ha ha ha, ngại quá, ta cảm thấy ngươi không dám làm tiếp đâu.

Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn trong tay Lâm Tiêu lại bay lên nhắm ngay Viên Hầu Vàng Kim Nha, yêu lang màu đen Hắc Nguyệt đang tranh thủ thời gian điều dưỡng sau lưng cự long màu đỏ.

Lâm Tiêu nói:

- Có giỏi hì kích phát đi, cùng lắm là chết.

Mọi người tức giận nhìn Lâm Tiêu, hắn không sợ chết thật sao? Lâm Tiêu không sợ nhưng bọn họ sợ.

Có người căng thẳng nói:

- Lâm Tiêu, đừng xúc động!

Lâm Tiêu nghĩa chính nghiêm từ, hiên ngang lẫm liệt đáp lại:

- Chẳng lẽ các vị sợ? Chẳng qua là chết. Yêu tộc tàn phá quê hương chúng ta, không lẽ chúng ta khuây phục chúng sao? Vì đế quốc, vì mỗi dân chúng, ta nguyện dâng ra sinh mệnh của mình, chết có ý nghĩa!

Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn đập xuống, Viên Hầu Vàng, yêu lang màu đen mới chữa lành một chút vết thương trên người lại bị đập lún xuống đất.

Cự long màu đỏ giận dữ hỏi:

- Ngươi muốn sao?

Cự long màu đỏ nhìn ra được Lâm Tiêu không sợ máu của yêu vương trong tay nó.

- Không muốn gì.

Lâm Tiêu lạnh lùng cười:

- Mới rồi các ngươi muốn lấy mạng của ta, chẳng lẽ không cho ta đánh lại? Nhưng con người ta dễ tính, vậy đi, lấy hết báu vật các ngươi vừa rồi lấy ra coi như bồi thường ta, bỏ qua việc này.

Cự long màu đỏ tức giận nói:

- Không bao giờ!

- Vậy không còn gì để nói.

Lâm Tiêu không ngừng giáng Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn xuống, tiếng gầm rú vang vọng thiên địa. Viên Hầu Vàng, yêu lang màu đen bị đánh thành đầu heo, vết thương vừa khép lại nứt ra.

Đám người trái tim treo cao lúc này phát hiện có điều lạ. Nếu cự long màu đỏ muốn kích phát máu của yêu vương thì đã sớm làm, giờ xem ra nó hoàn toàn không định làm vậy.

- Đáng chết!

Cự long màu đỏ nổi khùng:

- Đủ rồi, ta đồng ý!

Cự long màu đỏ huơ vuốt, thoáng chốc một đống Hoạt Lực Chi Châu, linh dược bay hướng Lâm Tiêu, bị hắn thu vào không gian giới chỉ.

Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Chuyện hôm nay ta bỏ qua, nếu còn lần sau thì không chỉ chút linh dược là có thể bù đắp đâu!

Lâm Tiêu cất đi Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn. Không phải hắn nói mạnh miệng, nếu không lo an toàn của đám người Đông Phương Nguyệt Linh thì dù bầy yêu thú có giao nhiều báu vật hơn Lâm Tiêu sẽ không cho chúng nó một con đường sống.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, bọn họ nghĩ sao cũng không ra cự long màu đỏ thật sự nộp hết Hoạt Lực Chi Châu, linh dược lúc trước lấy ra làm mồi giao dịch cho Lâm Tiêu. Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Tiêu đã thay đổi.

Yêu lang màu đen, Viên Hầu Vàng bay tới, tức giận nói:

- Đại ca, tại sao phải giao báu vật cho tiểu tử kia? Với thực lực của đại ca dù không kích phát máu của yêu vương cũng dư sức giết hắn!

- Hừ! Chẳng lẽ các ngươi đã quên nhiệm vụ của mấy vị đại nhân sao? Ta thậm chí từ bỏ một viên sinh mệnh chi tinh trên người tiểu tử này, mấy báu vật khác có là gì? Muốn vào tầng thứ bốn phải hợp tác với đám võ giả nhân loại, tạm thời chưa đến lúc trở mặt với bọn họ.

Cự long màu đỏ hừ lạnh một tiếng:

- Còn tiểu tử đó thì đợi khi nào vào tầng thứ bốn sẽ tính sổ với hắn sau.

Lâm Tiêu nắm giữ một viên sinh mệnh chi tinh tuy rất quan trọng nhưng không đáng để đám yêu thú liều mạng cùng võ giả nhân loại. Chỉ cần là vào tầng thứ bốn Sinh Tử Quỳnh Lâu sẽ không thiếu sinh mệnh chi tinh, những chuyện vừa xảy ra thì chờ khi nào ra Sinh Tử Quỳnh Lâu, cự long màu đỏ thề sẽ lấy lại những gì đã mất.

Lâm Tiêu nói:

- Hợp tác là chuyện của các ngươi, đừng tính ta.

Lâm Tiêu đi sang một bên, khoanh chân ngồi xuống. Lâm Tiêu có Long gia, hắn không sợ thực thú cát ở lối vào tầng thứ bốn. Lâm Tiêu ở lại đây chỉ vì chờ đại ca Lâm Hiên.

Lăng Thiên Hậu bay tới, mắt lộ tia tham lam:

- Lâm Tiêu, mới rồi ngươi có được nhiều báu vật, cũng nên chia cho chúng ta một chén canh.

Lâm Tiêu trấn lột nhiều thứ từ yêu thú làm Lăng Thiên Hậu đỏ mắt thèm thuồng.

Lâm Tiêu không thèm ngước lên nhìn, quát:

- Cút!

- Ngươi . . .!

Đã bao giờ Lăng Thiên Hậu chịu uất ức như vậy?

Lăng Thiên Hậu tức giận nói:

- Tiểu tử, ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao? Chết đi!

Mặt mày Lăng Thiên Hậu đầy sát khí, uy hiếp bá đạo uy mãnh đến mức tận cùng bao phủ Lâm Tiêu, một quyền đánh ra.

Đột nhiên phía chân trời vọg lại tiếng hừ lạnh:

- Dám ra tay với huynh đệ của ta? Đã hỏi qua ta chưa?

Một luồng sáng đen xé gió bay tới ngăn lại đòn công kích mạnh mẽ của Lăng Thiên Hậu.

Ầm ầm ầm!

Chân nguyên cường đại khuếch tán, cát đá xung quanh mọi người bay tứ tán hình thành cái hố to vài trăm thước.

Vù vù vù!

Tiếng xé gió vang lên, vài bóng người đáp xuống cạnh Lâm Tiêu. Hai người dẫn đầu khí thế cường đại, đều đến cảnh giới Nửa Bước Vương giả, là Lâm Hiên và Tiêu Càn.

Lâm Tiêu mừng rỡ đứng dậy:

- Đại ca có sao không?

Đông Phương Nguyệt Linh thì kích động mắt ngấn lệ.

Lâm Hiên cười to bảo:

- Đương nhiên là ta không sao.

Lâm Hiên lạnh lùng nhìn Lăng Thiên Hậu:

- Lăng Thiên Hậu, ngươi dám xuống tay với huynh đệ của ta, nếu không nói rõ ràng thì ta sẽ giết ngươi ngay!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.