Chương trước
Chương sau
Nghĩ lại cũng đúng, với thiên phú, thực lực, bối cảnh của Triệu Vô Cực có một món chí bảo không có gì đáng ngạc nhiên.

Lôi Đình đao đi theo Lâm Tiêu đã một thời gian. Lúc Lâm Tiêu ở đẳng cấp Quy Nguyên cảnh, Lôi Đình đao là báu vật vô cùng quý hiếm. Nhưng khi Lâm Tiêu đến Nửa Bước Vương giả, Lôi Đình đao là nguyên khí thượng phẩm dần mất đi công hiệu cường đại. Chỉ vì binh khí Vương giả quá hiếm hoi, muốn tìm ra binh khí Vương giả thích hợp với mình đã khó càng khó hơn nên Lâm Tiêu tạm thời không có ý nghĩ gì.

Lâm Tiêu thầm đặt quyết tâm:

- Lôi Đình đao nguyên khí thượng phẩm không tính quá mạnh trong Nửa Bước Vương giả nhưng cũng không yếu, ít nhất trừ binh khí Vương giả ra mấy vũ khí khá hoàn toàn không thể phá hủy Lôi Đình đao. Hy vọng trước khi đột phá Sinh Tử cảnh sẽ tìm ra binh khí Vương giả nào tiện tay.

Một món vũ khí tốt giúp ích rất nhiều cho võ giả, đủ làm võ giả điên cuồng theo đuổi.

Trong đầu Lâm Tiêu nổi lên các suy nghĩ.

Triệu Vô Cực đứng đối diện nhìn Hư Không áo giáp trên người Lâm Tiêu, ánh mắt trầm trọng:

- Hư Không áo giáp, ngươi là đệ tử của Vô Không môn Đế quốc Thiên Huyền?

Vô Không môn là một trong mấy tông môn đỉnh cao nhất Đế quốc Thiên Huyền, thế lực nó mạnh không thua gì Danh Kiếm sơn trang Đế quốc Thần Võ. Vô Không môn nổi tiếng có thù sẽ trả, nếu biết Triệu Vô Cực truy sát đệ tử Vô Không môn chắc chắn sẽ không tha cho gã.

Đám người La Bàn mặt xanh mét, bọn họ nhìn Lâm Tiêu lẻ loi một mình, còn tưởng rằng hắn là tán tu, ai dè đối phương là đệ tử của Vô Không môn Đế quốc Thiên Huyền. Về địa vị, Phái Vô Cực của La Bàn tuy cũng có Vương giả Sinh Tử cảnh nhưng không bao giờ sánh bằng bá chủ Đế quốc Thiên Huyền như Vô Không môn? Trong phút chốc nhóm người La Bàn lòng thấp thỏm do dự liếc nhau, mắt lóe tia hung ác. Vô Không môn thì sao? Danh Kiếm sơn trang, Di Thiên cung đều là một trong các thế lực đỉnh cao nhất Đế quốc Thần Võ, sao có thể e sợ bối cảnh của tiểu tử này? Hơn nữa giết tiểu tử này rồi còn ai biết bọn họ ra tay?

Trong phút chốc Triệu Vô Cực, Hứa Mạn sôi trào sát khí, càng muốn giết Lâm Tiêu hơn.

Lâm Tiêu không ngờ một bộ Hư Không áo giáp khiến đám người Triệu Vô Cực suy nghĩ rất nhiều, nhưng dù có biết thì hắn lười giải thích.

Triệu Vô Cực nháy mắt với Hứa Mạn, gã lắc người, không cho Lâm Tiêu cơ hội thở dốc, tế kiếm liên tục đâm ra.

Xẹt xẹt xẹt!

Từng luồng kiếm quang sắc bén tuôn ra trong không trung. Hư không bên mép kiếm quang kéo một vệt tơ đen hẹp dài. Thanh âm như dao rọc vải vang lên, hư không tùy thời tan vỡ. Sợi tơ đen tựa cực quang từ bốn phương tám hướng quấn quanh, bao phủ không gian quanh người Lâm Tiêu.

Triệu Vô Cực ánh mắt hung ác nói:

- Để xem lần này ngươi làm sao trốn?

Tế kiếm bốn thước là chí bảo do trang chủ đời trước của Danh Kiếm sơn trang bỏ sức rèn ra, dung nhập căn nguyên Vương giả vào nguyên khí thượng phẩm đỉnh cao, uy lực nó mạnh dư sức xé rách bất cứ hộ giáp đẳng cấp thượng phẩm nào. Mạnh như Nửa Bước Vương giả cũng khó đỡ nổi công kích khủng bố.

Kiếm quang đen đáng sợ bao bọc, Lâm Tiêu mặt không biểu tình nói:

- Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi là có chí bảo ấn ký Vương giả sao?

Trước mặt Lâm Tiêu xuất hiện một đại ấn, chính là Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn, đại ấn biến to hóa thành ngọn núi cao mấy chục trượng lơ lửng trên đầu Lâm Tiêu. Khí hỗn độn mông lung rũ xuống bao phủ toàn thân Lâm Tiêu.

Bùm bùm bùm!

Tiếng nổ vang lên, kiếm quang đầy trời chém vào khí hỗn độn nổ tung tiếng đì đùng nhưng không thể phá nổi phòng ngự của Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn.

Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn là chí bảo của La Sơn tông, tuy nhân phẩm đệ tử La Sơn tông không được tốt nhưng báu vật không tệ.

Triệu Vô Cực kinh ngạc kêu lên:

- Đây là báu vật gì?

Lâm Tiêu điều khiển Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn, hắn chỉ một cái:

- Đi!

Bảo ấn khổng lồ như ngọn núi lớn đập mạnh xuống Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực rống to:

- Chặn lại!

Triệu Vô Cực huơ tế kiếm.

Đinh đinh đinh!

Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn khổng lồ và tế kiếm đen liên tục va chạm trong không trung, đối kháng lẫn nhau. Hai bên đánh qua đánh lại làm đường hầm như bị cuốn vào giông tố. Lâm Tiêu, Triệu Vô Cực đánh mấy chục, trăm chiêu nhưng ngang tài ngang sức.

Triệu Vô Cực vất vả ngăn lại Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn công kích, gã quát với Hứa Mạn:

- Hứa Mạn, sao chưa ra tay?

Không cần Triệu Vô Cực nhắc, Hứa Mạn đứng yên thật lâu rốt cuộc hành động. Hứa Mạn búng nhẹ lục lạc, sóng âm bắn ra. Sóng âm cô đọng, hư không gợn sóng, thanh âm xông vào người Lâm Tiêu.

Ong ong ong!

Dao động vô hình như nước lũ xông hướng linh hồn trong đầu Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu thầm hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Phá!

Tinh thần lực cửu phẩm kết hợp lực lượng thần hồn cường đại đánh nát dao động. Lâm Tiêu là luyện dược sư cửu phẩm, tu luyện Cửu Ngự Phân Thần thuật, Hồn quyết, loại trùng kích tinh thần dễ bị hắn phá nhất. Trừ phi công kích huyễn thuật đẳng cấp Vương giả Sinh Tử cảnh, không thì tinh thần lực bình thường, trùng kích thần hồn vô dụng với Lâm Tiêu.

Hứa Mạn nhìn Lâm Tiêu không bị Diệt Hồn Linh ảnh hưởng, nàng biến sắc mặt.

Mắt Hứa Mạn lạnh lùng nói:

- Ta không tin!

Tay trái Hứa Mạn nâng Diệt Hồn Linh, tay phải liên tục búng như gảy đàn.

Đinh đinh đinh!

Từng đợt sóng xung kích vô hình như thủy triều không ngừng ùa vào cơ thể Lâm Tiêu. Nhưng tinh thần lực, thần hồn của Lâm Tiêu đánh nát hết, không có cơ hội làm hắn choáng váng một giây, càng đừng nói đem lại tổn thương cho hắn.

Giọng Lâm Tiêu đùa cợt vang bên tai Hứa Mạn:

- Nếu ngươi chỉ có chút công kích như thế thì đừng mất mặt nữa.

Hứa Mạn xoe tròn mắt khó tin:

- Sao có thể như vậy?

Diệt Hồn Linh là chí bảo chứa ấn ký Vương giả, nó công kích thần hồn luôn xuất quỷ nhập thần, không thể phòng ngừa. Đừng nói Nửa Bước Vương giả bình thường, dù là mới vào Vương giả Sinh Tử cảnh cũng khó thể bình chân như vại trước đòn công kích của Diệt Hồn Linh. Nhưng Lâm Tiêu như đá ngầm trước sóng to, Diệt Hồn Linh công kích không làm hắn phản ứng chút nào. Hứa Mạn không thể tin nổi.

Triệu Vô Cực thấy Hứa Mạn công kích mãi không có hiệu quả, gã bối rối hét lên:

- Hứa Mạn, động thủ đi chứ?

Hứa Mạn quát to:

- Đáng chết, Diệt Hồn công kích không đối phó ngươi được, ta không tin công kích chân nguyên cũng không thể làm gì ngươi!

Mắt Hứa Mạn lóe tia sáng lạnh, vung tay trái, há mồm hét to. Diệt Hồn Linh to cỡ nắm tay nhanh chóng biến lớn mấy chục trượng đập vào người Lâm Tiêu.

Triệu Vô Cực mừng rỡ:

- Tiểu tử, để ta xem ngươi làm sao ngăn lại?

Triệu Vô Cực vận dụng tế kiếm màu đen đến tột đỉnh chặn lại Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn, không cho nó về cứu Lâm Tiêu. Triệu Vô Cực cười lạnh lùng.

Trong không trung, Diệt Hồn Linh toát ra sát khí mông lung bao phủ trên đầu Lâm Tiêu. Mặc dù Diệt Hồn Linh mạnh nhất là thần hồn trùng kích nhưng bản thân nó là chí bảo, công kích chân nguyên cũng rất đáng sợ. Lâm Tiêu đang bận điều khiển Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn đối kháng với Triệu Vô Cực, không rảnh tay ngăn cản Diệt Hồn Linh. Dù Lâm Tiêu còn sức chống cự thì sao? Diệt Hồn Linh là chí bảo, công kích bình thường không đỡ nổi.

Đám người Hứa Mạn nhếch môi cười lạnh lẽo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.