Chương trước
Chương sau
Triệu Vô Cực cười lạnh, ấn ký vương giả trên kiếm phát ra, lực lượng cường đại bao trùm Lâm Tiêu.

Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn lập tức quay về phòng ngự, hỗn độn khí buông rơi bảo hộ Lâm Tiêu.

Phanh phanh phanh …

Kiếm khí rậm rạp tung hoành đan xen, xuyên qua hư không, lực cường đại đem Lâm Tiêu liên tục chấn lui ra phía sau, nhưng không chút sứt mẻ, Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn là chí bảo, công phòng một thể, cũng không phải chí bảo nào tùy ý là có thể phá vỡ.

Đồng thời Lâm Tiêu khống chế Sinh Tử Ma Bàn đem Triệu Vô Cực bao vây, phù văn cường đại chớp động hung hăng nghiền áp.

Phốc phốc phốc…

Trong khí tức mênh mông, không khí bên cạnh Triệu Vô Cực tầng tầng bạo vỡ, nhưng mặc cho Sinh Tử Ma Bàn xoay động thế nào tầng phòng hộ bên ngoài áo giáp vẫn không sứt mẻ, làm lực lượng Sinh Tử Ma Bàn không thể xâm nhập được mảy may.

- Vương giả chi binh quả nhiên không tầm thường!

Lâm Tiêu nhíu mày, Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn mạnh mẽ như vậy, Sinh Tử Ma Bàn cũng không kém lại không thể công phá phòng ngự của đối phương, công kích bình thường càng không cần phải nói.

- Tựa hồ cần hao chút công phu!

Lâm Tiêu không nghĩ tới Triệu Vô Cực lấy được một áo giáp vương phẩm, nếu vậy muốn đánh chết đối phương càng gia tăng khó khăn, cũng may thúc giục áo giáp vương phẩm cũng cần thật nhiều chân nguyên, hắn không tin đối phương có thể sử dụng lâu dài.

Oanh oanh oanh…

Trong hư không, Lâm Tiêu cùng Triệu Vô Cực điên cuồng chém giết, trong nhất thời song phương giao thủ trên trăm chiêu, kình khí mãnh liệt bắn ra tung tóe khắp bốn phía, không ai làm gì được ai.

Bốn Nửa Bước Yêu Vương hiện tại đã dừng lại, đứng xa xa nhìn qua, ánh mắt u lãnh.

Trước đó chúng từng đuổi giết Triệu Vô Cực, nhưng không nghĩ tới nhân loại kia chiếm được áo giáp vương phẩm, nhất thời chúng đều có chút do dự, không biết nên đi đánh chết bạch sắc yêu lang hay là đối phó Triệu Vô Cực trước.

Sưu sưu sưu…

Đúng lúc này ba thân ảnh khổng lồ đột nhiên nhảy vào đại điện, chính là ba Nửa Bước Yêu Vương đã đuổi giết Lâm Tiêu khi trước.

- Di, là tiểu tử kia?

Ba Nửa Bước Yêu Vương vừa tiến vào đại điện, liền phát hiện không gian đạo văn trên bình đài, nhưng ánh mắt cuối cùng tập trung vào cuộc chiến giữa Triệu Vô Cực cùng Lâm Tiêu.

- Trên người tiểu tử kia có bảo vật thuộc về chúng ta!

- Lần này không để cho hắn chạy nữa!

- Giết!

Ba Nửa Bước Yêu Vương liếc nhau, cơ hồ đồng thời hóa thành lưu quang bay về hướng Lâm Tiêu, tốc độ Ngu Viêm Địa Thử nhanh nhất, xuy một tiếng đi tới trước người Lâm Tiêu, sát nhập chiến trường, móng vuốt trôi nổi hàn mang nháy mắt chụp xuống đầu Lâm Tiêu.

- Yêu thú nơi nào tới, cút trở về cho ta!

Lâm Tiêu còn chưa phản ứng, Triệu Vô Cực đã không nhịn được, đánh nhau đã lâu còn chưa thể giết được Lâm Tiêu đã khiến tâm tình hắn thật nóng nảy, hiện tại đột nhiên có yêu thú đánh úp tới khiến hắn không kịp nghĩ ngợi, nổi giận quát một tiếng liền vung kiếm bổ lên móng vuốt đối phương, chỉ nghe một tiếng ầm vang, Triệu Vô Cực lẫn yêu thú bay ngược ra xa, nhưng có được áo giáp vương phẩm nên Triệu Vô Cực không hao tổn gì, mà Ngu Viêm Địa Thử lại bị lột một lớp da, máu tươi chảy xuôi.

- Tiểu tử này là của ta, ta không tìm các ngươi phiền toái, các ngươi lại động thủ trước, hừ, đã hỏi qua ta chưa!

Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhóm yêu tộc, lòng tin của hắn tràn đầy, dù sao người khác không gây thương tổn được hắn, mà hắn có thể chậm rãi mài chết đối phương.

- Tiểu tử nhân loại đáng giận!

Đôi mắt Ngu Viêm Địa Thử chuyển động, với thân phận cùng địa vị của nó trong yêu tộc, tất nhiên nhìn ra được áo giáp trên người Triệu Vô Cực không tầm thường, nhưng nếu muốn nó buông tha tấm bia đá trên người Lâm Tiêu, nó lại không cam lòng.

Trong lúc nhất thời cục diện lâm vào giằng co.

Hô hô…

Trong đại điện, từng đợt không gian lực ba động, đột nhiên ánh mắt mọi người ngừng trên sáu quan tài đá trên bình đài bốn phía, bởi vì song phương giao chiến, thật nhiều chân nguyên, yêu nguyên cùng khí huyết tàn lưu trong đại điện, sau khi cảm nhận được khí tức này sáu quan tài đột nhiên hiện lên từng đạo phù văn quỷ dị, phù văn lóe sáng, chân nguyên, yêu nguyên cùng khí huyết lập tức bị hấp thu cắn nuốt, biến mất bên trong quan tài.

Một màn quỷ dị làm ánh mắt mọi người phát sáng.

- Chẳng lẽ bên trong những quan tài kia có bảo vật gì?

Một ý niệm hiện lên trong lòng bọn họ.

Không phải là không khả năng, cho tới bây giờ mọi người chỉ chú ý bình đài có không gian đạo văn lực hấp dẫn, không để ý tới sáu quan tài kia, nhưng hiện tại ngẫm lại bên trong huyệt động thật nhiều bảo vật, cực kỳ thần bí, ngay cả áo giáp vương phẩm đều có, nếu nói trong đại điện nơi đây không có bảo vật, ngẫm lại cảm thấy không khả năng.

Sưu sưu sưu…

Cơ hồ chỉ nháy mắt, ngoại trừ Lâm Tiêu cùng bạch sắc yêu lang, bảy Nửa Bước Yêu Vương cùng Triệu Vô Cực đều động, lập tức lướt tới quan tài gần nhất.

Bảy yêu một nhân loại, sáu quan tài, hiển nhiên là thiếu, tự nhiên có hai Nửa Bước Yêu Vương không mục tiêu, vì vậy yêu tộc sẽ không tranh đoạt cùng đồng loại, mà đem mục tiêu rơi lên quan tài Triệu Vô Cực lựa chọn.

- Cút cho ta!

Triệu Vô Cực làm sao cho phép người khác ngấp nghé đồ vật của mình, trong mắt hiện tia hung quang, nổi giận gầm lên một tiếng, ỷ vào lực phòng ngự của áo giáp không để ý hai Nửa Bước Yêu Vương tấn công, dùng mạng đổi mạng, hung hăng bổ ra một kiếm.

Hai yêu tộc đương nhiên không dám liều mạng, liền bị công kích bay ngược ra ngoài.

Sáu quan tài có bốn lớn hai nhỏ, gần Triệu Vô Cực nhất là quan tài nhỏ nhất, nhưng Triệu Vô Cực không thay đổi mục tiêu, bởi vì trong sáu quan tài mục tiêu của hắn có đường vân rõ ràng nhất, chất liệu sáng ngời, nói tóm lại thoạt nhìn như quan tài mới nhất.

Mà quan tài mới mẻ như vậy cũng sẽ là đặc thù nhất.

- Lấy được rồi!

Ôm tâm tư này, Triệu Vô Cực ôm lấy nắp quan tài xốc lên.

Một tiếng ầm vang, nắp quan tài bay lên cao, giống như bị người từ bên trong đá một cước đạp bay.

Bá!

Theo bản năng, tay Triệu Vô Cực chộp vào trong quan tài.

Ngay sau đó hắn chợt khựng lại, vẻ mặt đang mừng như điên biến thành trắng bệch, trong miệng phát ra tiếng thét kinh hãi.

Bởi vì bên trong quan tài nằm một người.

Người này dáng người uyển chuyển, dung mạo tuyệt mỹ, quần áo màu tím, dáng người ma quỷ mê hồn, không ngờ chính là người từng cùng hắn kề vai chiến đấu, sau đó dùng Không Gian Chi Tinh đào thoát một mình, Hứa Mạn.

- Tại sao nàng ở trong quan tài?

Triệu Vô Cực từng nghĩ vô số khả năng, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra vì sao lại là Hứa Mạn.

Oanh oanh oanh…

Cùng lúc đó năm quan tài khác cũng bật ra, năm Nửa Bước Yêu Vương trừng lớn đôi mắt, nằm bên trong bốn quan tài lớn là bốn đầu yêu thú hình thể khổng lồ, mà quan tài nhỏ còn lại là một lão giả dáng người khôi ngô.

Làm gì có bảo vật, bên trong quan tài đều là thi thể.

Bỗng dưng…

Hứa Mạn bật ngồi dậy.

- Hứa Mạn, ngươi không chết?

Triệu Vô Cực lớn tiếng kinh hô, chợt thấy đôi mắt Hứa Mạn mở ra, đưa tay chộp lấy bàn tay của Triệu Vô Cực, trong đôi mắt chỉ còn màu trắng, hoàn toàn không còn đồng tử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.