Chương trước
Chương sau
- Nguyên lai là Trần phân đảo chủ, ngươi vào đi thôi, nhưng người đi sau ngươi phải lưu lại.

- Ngươi ở đây chờ ta.

Nhắc nhở Lâm Tiêu một câu, Trần phân đảo chủ đi vào bên trong.

Qua chừng một nén nhang, hắn lại đi ra:

- Đây là thủ dụ của đảo chủ, ngươi theo ta vào đi.

Vài thủ vệ cửa cung lúc này mới cho vào.

Tổng điện vô cùng rộng rãi, phong cách cổ xưa đại khí, có loại lịch sử tang thương, cũng không thua kém hoàng cung Đế quốc Võ Linh bao nhiêu.

- Chúng ta chờ một lát, đảo chủ còn phải thông báo với các phân đảo chủ.

Hai người đứng chờ bên ngoài đại sảnh đại điện nghị sự.

Sau một lát, một trung niên mặc áo vàng đất đi vào.

- Trần phân đảo chủ, chẳng lẽ là vị này đại náo đảo thứ ba của các ngươi sao? Nghe nói ngươi còn nếm thiệt thòi trong tay hắn, thoạt nhìn tựa hồ cũng không có gì đặc biệt.

Vừa đi vào đại điện, trung niên võ giả mỉm cười mở miệng, vẻ mặt mang theo ý châm biếm.

- Không phiền Lưu phân đảo chủ quan tâm.

Trần phân đảo chủ hừ lạnh nói.

- Xem ra trong Đảo Mê Thất cũng không quá hòa hợp êm thấm đi.

Lâm Tiêu như có suy nghĩ gì.

Không bao lâu, từng cường giả chậm rãi đi vào đại điện, có già có trẻ, có cả nam nữ, mỗi người tràn đầy khí thế, không kém hơn Trần phân đảo chủ.

- Trần phân đảo chủ, vị tiểu huynh đệ này chính là Lâm Tiêu?

- Nghe nói hắn muốn gia nhập chấp pháp điện chúng ta? Hắc hắc, náo nhiệt thật lớn.

- Nghe nói hắn chẳng những đoạt lấy thu thuế của các ngươi, còn che giấu thực lực, chậc chậc, võ giả từ bên ngoài tới vẫn luôn hung hăng càn quấy.

Đảo Mê Thất truyền bá tin tức cực nhanh, dù họ mới được thông tri nhưng cũng đã biết phát sinh chuyện gì, đều kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu, cẩn thận đánh giá, chỉ tiếc vì Lâm Tiêu cố ý thu liễm nên họ cũng không thể nhìn ra.

Điều làm Lâm Tiêu ngạc nhiên chính là trên người họ ít nhiều đều có một chút không gian dao động, hiển nhiên cũng đã chạm tới cánh cửa không gian áo nghĩa.

- Kỳ quái!

Cũng như Triệu Vô Cực, dù đã tiến vào Nửa Bước Vương Giả hơn một năm, nhưng chưa từng nắm giữ không gian đạo văn lực, mà Lâm Tiêu lại nhìn thấy nhóm người này đều nắm giữu một đạo không gian đạo văn, điều này làm cho hắn không khỏi nghi hoặc.

Lúc này các phân đảo chủ đều đã tới.

- Các vị phân đảo chủ, đảo chủ gọi các ngài đi vào.

Bên trong đại điện nghị sự xuất hiện một thị giả mở miệng nói.

- Chúng ta vào đi thôi.

Mọi người nối đuôi nhau vào trong, Lâm Tiêu đi theo sau Trần phân đảo chủ.

Đại điện nghị sự thật rộng lớn mở mang, trần nhà hình vòm rộng rãi đại khí, tranh vẽ tinh xảo cùng nền nhà trải thảm đem cả đại điện trang hoàng thật xa hoa thanh lịch.

Trên chủ vị, một võ giả mặc hắc bào khoảng năm mươi tuổi đang ngồi, hình thể rắn chắc, nhưng không tính là khôi ngô, khuôn mặt gầy gò, xương gò má hơi trũng, đôi mắt lóe tinh quang nhìn thẳng phía trước, giống như có thể nhìn thấu hết thảy, ẩn chứa lực lượng khủng bố.

Dưới tay hắn, một lão giả mặc áo xám cùng một nữ tử mặc áo lam đang ngồi hai bên, khí tức sâu không lường được.

- Di!

Làm Lâm Tiêu ngạc nhiên chính là không gian lực trên thân hai người thật nồng đậm, họ ngồi nơi đó nhưng hắn lại không cảm giác được đối phương tồn tại, chỉ có thần hồn mới cảm thấy đối phương, rõ ràng phương diện không gian lực của họ đã thật sự được lĩnh ngộ rất sâu.

Về phần tổng đảo chủ, càng thâm sâu khó lường, không gian lực nhìn thật bình đạm, nhưng trong cảm giác của Lâm Tiêu đối phương càng thêm đáng sợ.

Nếu một người nắm không gian đạo văn lực trong tay, chỉ có thể xem là trùng hợp, nhưng có nhiều người cùng nắm giữ không gian đạo văn lực, không thể không suy nghĩ nguyên nhân.

- Ngươi chính là Lâm Tiêu, muốn gia nhập chấp pháp điện của ta?

Hắc bào võ giả nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, hỏi.

- Không sai.

Lâm Tiêu bình thản nói.

- Nghe nói ngươi chẳng những giết người trên đảo thứ ba, đoạt lấy thật nhiều thượng phẩm nguyên thạch, còn đánh trọng thương thật nhiều thành viên chấp pháp điện, hơn nữa ẩn giấu thực lực, lấy lệnh bài thân phận không phù hợp tu vi của mình, lại còn dám tới gặp ta?

Trong mắt hắn chợt bắn ra hai đạo lãnh mang.

- Việc giết người là do bọn hắn gây tội thì phải chịu tội, về phần đoạt được thượng phẩm nguyên thạch ta cũng có thể nộp lên trên, mà việc che giấu tu vi chỉ là hành động bất đắc dĩ, tin tưởng tổng đảo chủ có thể hiểu được đi.

Ngữ khí của Lâm Tiêu bình thản, không khom lưng khuỵu gối, cũng không ăn nói khép nép.

- Tiểu tử này…

Mọi người trong đại điện không tự chủ được đều nhìn Lâm Tiêu, dám nói chuyện như vậy với tổng đảo chủ, tiểu tử này chẳng lẽ không sợ chết hay sao.

- Ân?

Hắc bào võ giả hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Tiêu còn dám nói vậy trước mặt mình, chợt nhướng mày:

- Nói như vậy chẳng lẽ là lỗi của Đảo Mê Thất hay sao?

- Ta không có nói như vậy, nếu tổng đảo chủ nhất định cho rằng là như thế, ta cũng không thể nói gì hơn, ta phi thường có thành ý gia nhập chấp pháp điện, không biết Đảo Mê Thất có vị trí của ta hay không, tuy ta quấy nhiễu trật tự đảo thứ ba, nhưng vẫn chưa tổn hại địa vị chấp pháp điện, tin tưởng tổng đảo chủ không phải người không tinh mắt.

Mọi người trợn mắt kinh ngạc, tính khí tổng đảo chủ luôn táo bạo, đối phương muốn dùng phép khích tướng nói động tổng đảo chủ, thật quá ngu xuẩn.

Trần phân đảo chủ cau mày, trong mắt lo lắng, Lâm Tiêu thật sự đảm phách kinh người, vô luận nói chuyện với ai đều cuồng vọng ngạo nghễ, đáng tiếc tổng đảo chủ lại không thích bộ dáng này.

Quả nhiên…

Oanh!

Hắc bào võ giả bật dậy, một cỗ lực lượng kinh khủng từ thân thể hắn chợt thổi quét khuếch tán.

Ca sát…

Bậc thang cùng bàn đá xanh trước mặt hắn xuất hiện khe nứt thô to, khe nứt lan tràn bắn nhanh về hướng Lâm Tiêu.

Ông!

Vận chuyển Cửu Tinh Ngạo Thế quyết, Lâm Tiêu đứng thẳng trong đại điện, mái tóc dài đón gió vũ động, mặc cho khí thế đáng sợ đập lên người hắn vẫn lù lù bất động.

- Lợi hại, không hổ là cao thủ đánh bại Trần phân đảo chủ!

- Tổng đảo chủ đã nắm giữ bốn đạo không gian đạo văn lực, chỉ còn một bước tới Vương giả Sinh tử cảnh, Nửa Bước Vương Giả bình thường căn bản không chịu được khí thế của hắn đập vào, mà Lâm Tiêu lại không chút sứt mẻ!

- Nhìn khí tức trên thân hắn, tựa hồ chưa từng nắm giữ không gian đạo văn lực, bên ngoài quả nhiên cuồn cuộn rộng lớn, thiên tài như vậy cũng có.

Vài vị phân đảo chủ truyền âm nghị luận, thầm giật mình, đổi lại là họ rất khó làm được như Lâm Tiêu, đứng trước tổng đảo chủ mặt không đổi sắc.

- Đao ý thập phẩm viên mãn, không chỉ như thế, tinh thần lực người này cực kỳ cường đại, cao tới cửu phẩm đỉnh phong, nói không chừng còn là một luyện dược sư, khó trách ý chí kiên định như thế, chỉ tiếc chọc giận tổng đảo chủ, không ai cứu được hắn!

Hai phó đảo chủ nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, như có suy nghĩ gì.

- Đích xác có bản lĩnh, khó trách cuồng vọng như thế, cũng không biết thực lực chân chính của ngươi có như khẩu khí của ngươi hay không, ý chí có lợi hại như vậy hay không.

Nhìn thấy Lâm Tiêu ngăn cản khí thế của mình trùng kích, hắc bào võ giả cười lạnh một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.