Chương trước
Chương sau
- Người đâu!

- Dạ!

- Cẩn thận theo dõi hành tung Lâm Tiêu trưởng lão, có bất kỳ hành động gì phải hội báo cho ta, biết không?

- Dạ!

- Hừ!

Chờ thị giả lui xuống, Hứa phó đảo chủ nở nụ cười lạnh:

- Lâm Tiêu ah Lâm Tiêu, ngươi là thứ gì mà dám đắc tội ta? Trước kia trong Đảo Mê Thất có thiên tài khiêu chiến địa vị phó đảo chủ, đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, bọn hắn đều chết ở những nơi hiểm cảnh bên ngoài đảo, ngươi chính là kẻ kế tiếp!

Hứa phó đảo chủ âm lãnh cười.

Với sự hiểu biết của hắn về đảo chủ, rõ ràng đảo chủ cũng đã kiêng kỵ Lâm Tiêu, sở dĩ ngăn cản bọn hắn là vì giữ gìn mặt mũi địa vị trước mặt mọi người mà thôi, nếu trong trường hợp âm thầm đảo chủ còn ước gì hắn có thể giết chết xú tiểu tử kia.

- Hôm nay là ta khinh thường đánh giá sai thực lực của ngươi, nhưng tiếp theo ngươi không còn vận tốt như vậy đâu, ta có thể trở thành phó đảo chủ, thủ đoạn ngươi không thể tưởng tượng.

Hứa phó đảo chủ cười lạnh, hiện tại hắn chỉ cần chờ thời cơ.

Làm cho hắn thật không ngờ suốt mấy tháng kế tiếp Lâm Tiêu chỉ bế quan trong đạo văn cấm địa, dù ngẫu nhiên đi ra đều ở lại trong phủ đệ của mình, vẫn không đi bất kỳ bí cảnh nguy hiểm nào gần Đảo Mê Thất.

- Tiểu tử ghê tởm, thật có kiên nhẫn!

Hai tháng đầu hắn còn thường xuyên hỏi thăm tin tức Lâm Tiêu, nhưng dần dần tâm tư hắn ngày càng buồn bực, khiến cho hắn không cách nào yên tâm tu luyện.

Trong nháy mắt một năm trôi qua.

Ông!

Trong đạo văn cấm địa, bên ngoài thân thể Lâm Tiêu chợt hiện lên không gian dao động, cuối cùng trầm tĩnh, trong thân thể hắn hình thành không gian đạo văn hoàn chỉnh, sát nhập vào trong huyết mạch của hắn.

- Khổ tu gần một năm, rốt cục nắm giữ bốn không gian đạo văn lực, đã tới lúc đi luyện hóa Tử Tuyền Thiên Thương Viêm.

Lâm Tiêu đứng dậy, trong mắt lóe tinh quang, rời khỏi đạo văn cấm địa.

Sau đó không lâu Hứa phó đảo chủ nhận được tin tức, Lâm Tiêu tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống đội ngũ võ giả đi cổ thành thâm uyên.

Trước khi rời khỏi Đảo Mê Thất, Lâm Tiêu vẫn chưa muốn phá hư quy củ của Đảo Mê Thất.

- Tiểu tử, ta còn tưởng rằng ngươi thích làm con rùa, co rụt bao nhiêu năm, hiện tại rốt cục cũng có động tĩnh rồi, cổ thành thâm uyên, chậc chậc, đó là địa phương nguy cơ trải rộng, một trưởng lão chết bên trong đó, hẳn là chuyện thật bình thường đi.

Trong đại điện, Hứa phó đảo chủ âm lãnh cười.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiêu đi tới trên quảng trường, mà cùng tiếp nhiệm vụ với hắn là hai trưởng lão xa lạ.

- Nguyên lai Lâm trưởng lão cũng tiếp nhiệm vụ này, thật sự là vinh hạnh, xem ra nhiệm vụ lần này hữu kinh vô hiểm.

Một trưởng lão mũi ưng cười nói.

Lâm Tiêu liếc mắt nhìn đối phương, không trả lời.

Không bao lâu, đội ngũ xuất phát.

Trong tổng điện, hắc bào đảo chủ ngồi yên lặng trên ghế.

- Bẩm báo đảo chủ, đội ngũ của Lâm Tiêu trưởng lão đã xuất phát, về phần Hứa phó đảo chủ, ngày hôm qua đã rời khỏi phủ đệ, không biết hành tung.

Một thị giả cung kính nói.

- Ta đã biết.

Đảo chủ gật đầu.

- Cơ hội tốt như vậy, Hứa Thiên Hùng sẽ không dễ dàng bỏ qua đi.

Khóe môi lộ tia cười lãnh đạm, trong lòng đảo chủ chợt nghi hoặc:

- Một năm nay Lâm Tiêu luôn ở trong đạo văn cấm địa tu luyện hoặc lưu lại phủ đệ của mình, rất ít đi ra ngoài, tuy hắn còn một lần nhiệm vụ chưa hoàn thành, nhưng cũng không cần làm nhiệm vụ tốn thời gian như lần này đi, thật kỳ quái.

Khẽ lắc đầu, đảo chủ nhìn về phía trước, thở dài:

- Không gian đạo văn lực thứ năm không cách nào viên mãn, chung quy còn kém một tia, thật không biết tới khi nào mới có thể bước vào sinh tử cảnh, rốt cục phải làm sao mới có thể bước ra một bước trọng yếu này.

Bên ngoài Đảo Mê Thất, nhóm người Lâm Tiêu nhanh chóng đi xuống đáy biển.

Có kinh nghiệm lần trước, một khi gặp được Nửa Bước Hải Yêu Vương cường đại Lâm Tiêu cũng không khách khí, trực tiếp ra tay, dưới thực lực cường đại của hắn, đội ngũ hữu kinh vô hiểm không bao lâu đã đi vào trong cổ thành thâm uyên.

Sau khi đội ngũ phân tán, Lâm Tiêu xoay người đi vào cổ thành.

- Lâm trưởng lão.

Hai trưởng lão còn lại đi tới, mỉm cười nói:

- Trong cổ thành nguy hiểm trùng điệp, không bằng ba chúng ta ở chung một chỗ, mọi người đồng tâm hiệp lực cùng nhau thám hiểm, như vậy khả năng gặp phải nguy hiểm sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

- Không cần, ta ưa thích lịch lãm một mình.

Lưu lại một câu, Lâm Tiêu biến mất vào sâu trong cổ thành thâm uyên.

Sắc mặt hai trưởng lão xanh mét, trưởng lão dáng người khôi ngô hừ lạnh nói:

- Tính tình của Lâm trưởng lão này thật quá lớn!

Lão giả mũi ưng lạnh lùng nói:

- Nếu tiểu tử này không muốn thám hiểm cùng chúng ta, vậy cũng không thể dẫn dắt hắn đi tới chỗ của Hứa phó đảo chủ, chúng ta hãy đi trước phục mệnh.

Hai người đi dọc theo một lối khác, nửa canh giờ sau thật cẩn thận đi tới trước một mảnh hoang tàn.

- Tiểu tử kia đâu?

Một thân ảnh hạ xuống, thân mặc áo tro, chính là Hứa phó đảo chủ.

- Hứa phó đảo chủ, tiểu tử kia không muốn đi cùng chúng ta, một mình đi vào tận sâu trong cổ thành.

Lão giả mũi ưng thấp thỏm nói.

- Hai tên phế vật!

Hứa phó đảo chủ trừng mắt, khí kình cường đại bừng lại, đem hai người đánh bay ra ngoài, khí huyết sôi trào.

Hắn híp mắt, sát khí tràn đầy, cười lạnh nói:

- Nhưng nếu hắn đã đi vào thì đừng nghĩ rời khỏi, cổ thành thâm uyên chính là nơi táng thân của hắn.

Dứt lời, thân hình hắn biến mất.

Lâm Tiêu cũng không biết chuyện phát sinh nơi này, căn cứ theo con đường lần trước, hắn nhanh chóng đi tới vị trí của Tử Tuyền Thiên Thương Viêm.

- Ân?

Vừa đi tới nơi, sắc mặt của hắn không khỏi biến đổi.

Vị trí tế đàn lần trước đã biến thành một mảnh hoang tàn, tựa hồ trải qua đại chiến vô cùng kịch liệt, di tích cổ xưa biến thành kết tinh màu đen, trong hư không lưu lại không gian dao động thật nhỏ, tỏ rõ cuộc chiến thật đáng sợ.

- Sao lại thế này? Rốt cục là ai đi qua nơi đây!

Lâm Tiêu cau mày, chỉ cách một năm, Lâm Tiêu không nghĩ tới chứng kiến một màn như thế.

Cẩn thận đi vòng qua đống hoang tàn, tinh thần lực tìm kiếm chung quanh, không ít mảnh nhỏ thi thể Nửa Bước Hải Yêu Vương hiện ra trong đầu hắn, thậm chí có cả thi thể ngao long, khiến sắc mặt hắn không khỏi thay đổi.

Rốt cục là ai đối chiến cùng Tử Tuyền Thiên Thương Viêm tại đây?

Tử Tuyền Thiên Thương Viêm chính là thiên hỏa, tương đương Vương giả Sinh tử cảnh nhân loại, võ giả bình thường căn bản không khả năng giao phong được với nó, hơn nữa nơi này ngoại trừ Tử Tuyền Thiên Thương Viêm còn có nhiều Nửa Bước Hải Yêu Vương, không phải người thường có thể đối chiến.

Nghĩ nghĩ, Lâm Tiêu bài trừ ba đầu lĩnh Đảo Mê Thất, tuy thực lực của họ mạnh mẽ nhưng còn kém Tử Tuyền Thiên Thương Viêm không ít, có thể tạo thành hậu quả bậc này ít nhất phải là cường giả vương cấp.

Chẳng lẽ trong Đảo Mê Thất ẩn tàng Vương giả Sinh tử cảnh?

Khả năng này không lớn, trải qua thời gian lâu như vậy Lâm Tiêu cũng hiểu biết không ít về Đảo Mê Thất, vương giả che giấu trong đảo chỉ là lời đồn bậy, trên thực tế không có người này tồn tại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.